“Tôi biết rồi.” La Yến Phân cố gắng đứng vững trên gót chân của mình, câu nói “Tôi biết rồi” cũng không biết là đang nói với ai, sau đó liền cúi đầu bắt kịp theo y tá.
Tạ Uyển Doanh đứng ở cửa bên chỗ phòng cháy chữa cháy, phát hiện trong mắt cô ấy lúc đi ngang qua giống như không thấy ai cả, có thể thấy trạng thái tinh thần không được ổn định lắm.
Trạng thái như vậy mà đi làm việc thì rất dễ xảy ra chuyện. Nghĩ trong lòng như vậy, Tạ Uyển Doanh liền đi theo.
Mấy người họ vội vàng đi đến phòng bệnh.
Soạt soạt soạt, bệnh nhân đưa vào khoa cấp cứu bằng giường đẩy, rồi nhanh chóng được đưa vào trong phòng bệnh.
Là một bệnh nhân nam, dáng người gầy, hơn 30 tuổi, nghe nói là nhân viên bán hàng thuộc giới nhân viên văn phòng, mấy ngày trước không biết có phải là đi tiệc rượu xã giao uống nhiều quá nên dẫn đến bị xuất huyết đường tiêu hóa, cũng qua vài ngày rồi, khi cơ thể thực sự không thể chịu được nữa mới đến khoa cấp cứu bệnh viện để khám bệnh.
Lúc vừa đến, sắc mặt và môi đều trắng bệch, đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, nét mặt đau đớn, có vẻ đã khá là nghiêm trọng rồi. Nghe nói đã nôn mửa nhiều lần ở nhà và phòng cấp cứu. Đồ nôn ra có màu như màu cà phê, chỉ thiếu chút nữa là nôn ra máu rồi, nghi ngờ là xuất huyết dạ dày.
Nghe nói vì bây giờ khoa cấp cứu đông nghẹt người, bệnh nhân này vẫn chưa kịp làm bất kỳ kiểm tra kỹ càng nào. Khi nghe thông báo có phòng bệnh trống thì lập tức đưa bệnh nhân đến. Tình trạng bệnh nhân này vừa nhìn là biết không hề nhẹ.
Tối nay không biết muộn như nào mới được tan làm. La Yến Phân trông mặt mày ủ rũ, sau đó phấn chấn lại tinh thần mau chóng qua chỗ bệnh nhân, tiện thể lấy ống nghe bệnh từ trong túi áo blouse trắng ra.
Tiến hành nghe khám nhịp tim phổi và nhu động ruột của bệnh nhân, vừa chỉ tay với y tá: “Máy giám sát điện tim.”
“Bác sĩ La, khoa chúng ta không có máy điện tim ở đầu giường ạ.” Y tá trả lời cô ấy.
“Không sao, nghĩ cách vậy.” La Yến Phân suy nghĩ trong đầu.
Ở đằng sau, Tạ Uyển Doanh và chị y tá cùng đi theo tới bàn bạc: “Có thể đến khoa khác để mượn máy giám sát không? Chúng ta viết giấy đề nghị mượn, tôi sẽ đi đến khoa khác để mượn.”
Đầu óc của người mới này xoay chuyển thật nhanh, La Yến Phân quay đầu nhìn Tạ Uyển Doanh, trong ánh mắt như viết lên câu: Cô nghĩ cái gì vậy?
Lại muốn nắm lấy sơ hở của tôi, muốn nắm lấy đuôi của tôi sao?. Lại muốn giành được lời khen của giáo sư chứ gì?
Tạ Uyển Doanh nói: “Bác sĩ La, tôi là muốn giúp cô.”
Có quỷ mới tin lời cô, La Yến Phân quay đầu đi. Không có lợi ích, giúp tôi làm gì. Học đến nghiên cứu sinh tiến sĩ rồi, nghiên cứu sinh tiến sĩ là giai đoạn đời người tàn nhẫn nhất, người giúp bạn sẽ rất ít.
Mỗi nghiên cứu sinh tiến sĩ đều là người trưởng thành rồi, đối mặt với vấn đề lớn nhất đó là việc làm đầu ra. Mỗi người có rất nhiều phiền não riêng, sớm đã vứt bỏ đi sự non nớt của thời sinh viên, giúp ai đó mà nói không phải là tự mình rớt hố sao.
Lúc trước nói muốn cùng cô có quan hệ tốt trong nhóm, cô không phải nói không muốn làm cùng tôi sao? Lúc này lại đến trước mặt tôi niềm nở ân cần như vậy? Trong lòng La Yến Phân phì phò tức giận.
Y tá quay về gọi điện cho khoa khác hỏi, viết xong giấy đề nghị mượn thì giao cho Tạ Uyển Doanh: “Bác sĩ Tạ, cô đi đến khoa chỉnh hình 3 đối diện khoa chúng ta mượn nhé.”
Không còn nhiều thời gian nữa, cầm giấy đề nghị đã được đóng dấu của văn phòng khoa, Tạ Uyển Doanh quay người một cái, chạy như bay đến khu phòng bệnh khoa chỉnh hình 3 ở đối diện.
Đến quầy y tá của khoa chỉnh hình, tìm thấy chị y tá ở đó, Tạ Uyển Doanh nói rõ tình hình: “Tôi muốn mượn máy điện tim, tôi ở khoa ngoại tổng hợp 2, đã có gọi điện thoại qua hỏi trước rồi, nghe mọi người nói là có.”
“Có thì có rồi, có thể lấy một cái cho các cô mượn. Nhưng để tôi hỏi lại bác sĩ khoa chúng tôi có được hay không đã nhé?” Y tá nói với cô.
Tạ Uyển Doanh đứng ở bên cạnh sốt ruột chờ đợi.
Đến phòng trực ban của bác sĩ, y tá đi vào cân nhắc nói với bác sĩ trực ban đang ngồi ở trong phòng: “Khoa ngoại tổng hợp 2 đến mượn thiết bị, nghe nói là tình trạng bệnh nhân rất gấp, có thể là khu phòng bệnh của họ không có máy giám sát ạ.”
“Là bác sĩ của khoa ngoại tổng hợp 2 sao. Chưa gặp qua bao giờ.” Bác sĩ trực ban ló đầu ra ngoài nhìn một cái thì nhìn thấy Tạ Uyển Doanh, chỉ sợ có phải là người lạ nào đó đến lừa lấy thiết bị của khu phòng bệnh bọn họ không.