A Đào đã chia tay với cô, hai người này chưa biết sao? A Đào đã tự mình thừa nhận do ba mẹ anh ta đưa ra chủ ý. Vì sắp chết tới nơi rồi nên nói chuyện với cô bằng giọng điệu khác hay có nguyên nhân nào khác đây?
Lông mày La Yến Phân nhíu nhanh.
Kỳ thật nhớ lại, lúc bạn trai nói cô lời đó đã chọc giận cô, đầu cô có chút trống rỗng. Bình tĩnh xem xét lại, trước kia lúc cô tới nhà anh ta làm khách, cô chú đối với cô rất tốt, một mực nói cô tốt.
“Được, cô gọi xe cứu thương đưa chú ấy tới Quốc Hiệp cấp cứu.” Nói xong lời này với đối phương, lúc kết thúc trò chuyện, trong đầu La Yến Phân hơi sợ sệt.
Cô không phải là bác sĩ Quốc Hiệp, hiện tại lại đưa người tới Quốc Hiệp cấp cứu, liệu Quốc Hiệp có nhận không?
Chuyển viện cấp cứu trước hết cần thu xếp mọi thứ chu toàn. Lúc này, cô nên tìm bác sĩ nào trong bệnh viện nhờ giúp đỡ đây? Tìm giáo sư của mình sao? Hay tìm mấy người giáo sư Đàm? Nhất định không thích hợp… Bình thường giáo sư không thích tiếp chuyện điện thoại xin giúp đỡ kiểu này, giống như đi cửa sau vào vậy.
Có thể mở một cửa sau, chẳng phải cũng có thể mở thêm cái nữa sao? Quay đầu lại, cô thấy Tạ Uyển Doanh bên cạnh.
“Doanh Doanh…”
Gọi cô là Doanh Doanh? Tạ Uyển Doanh quay người lại: “Chuyện gì ạ?”
“Tôi nói chuyện với cô một lát.” La Yến Phân thò tay kéo cô bước nhanh đi đến đầu hành lang, nói rõ câu chuyện trong điện thoại vừa rồi.
Nghe đối phương giảng giải xong, Tạ Uyển Doanh cũng ngạc nhiên: Người xấu đến nhờ giúp đỡ cô đều đồng ý sao? Chỉ có thể nói, không uổng làm bác sĩ.
“Tôi biết rõ cô cũng có chỗ khó, quan hệ của cô và giáo sư Đàm không hẳn tốt. Sau khi thầy hướng dẫn của tôi để tôi luân phiên khoa, liên lạc rất ít vì ông ấy quá bận rộn.” La Yến Phân rụt rè nói.
“Cô muốn tôi tìm ai, tìm giáo sư Đàm xin giúp đỡ sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi.
“Cô có thể gọi điện cho đàn anh Cao hỏi một chút không? Đêm nay anh ấy trực tuyến ba.”
Nói cũng phải, tuyến ba có trách nhiệm đi nhận cấp cứu, khẳng định phù hợp hơn là gọi giáo sư Đàm trở về nhận. Quan trọng hơn là, tuyến ba có thể sắp xếp giường bệnh. Bệnh nhân bị tai nạn xe cộ: Gãy xương? Xuất huyết trong? Đa phần là bên khoa ngoại tổng hợp nhận bệnh nhân nha.
Bệnh nhân đã đưa tới. Tạ Uyển Doanh đi đến chỗ y tá đứng, tìm kiếm số điện thoại của đàn anh Cao.
Cầm điện thoại lên gọi.
Không lâu sau, tút tút tút, đầu dây bên kia có người đứng lên trả lời: “Alo?”
“Xin hỏi có phải bác sĩ Cao không? Em là Tạ Uyển Doanh thực tập sinh khoa ngoại tổng hợp 2.”
Tiểu học muội gọi điện cho anh ấy? Cao Chiêu Thành bất giác tim đập loạn, cười nói: “Anh biết rồi, em tới khoa chúng tôi thực tập mấy ngày.”
“Bác sĩ Cao, tình hình là thế này. Thực tập sinh trong tổ chúng em, bạn bè thân thiết của cô ấy bị tai nạn xe cộ, cấp cứu ở bệnh viện khác không thể xử lý được, bọn họ muốn đưa bệnh nhân chuyển tới đây.”
“Muốn đưa bệnh nhân chuyển đến bệnh viện chúng ta?”
“Vâng, có thể được chứ? Tình trạng của bệnh nhân này có lẽ rất gấp.”
Ban một ân tình cho tiểu học muội ư? Cao Chiêu Thành trong đầu suy nghĩ một chút, liền nói: “Vậy được rồi. Chuyển tới đi. Là người thân của thực tập sinh khoa chúng ta sao?”
“Vâng, là người thân của bác sĩ La.”
“Chuyển tới cấp cứu, giờ tôi xuống dưới đó xem.”
“Đàn anh, anh đang ở trong bệnh viện ạ?”
Không sai, biết rõ vậy cô liền đổi giọng trực tiếp gọi đàn anh. Cao Chiêu Thành bật cười thành tiếng, nói: “Đúng, đêm nay bọn anh họp, cho nên anh còn chưa rời khỏi bệnh viện.”
Đã được đàn anh lâm sàng cho phép, Tạ Uyển Doanh ngoảnh đầu hướng La Yến Phân gật nhẹ.
La Yến Phân thở một hơi dài, tay khoác trên đầu vai cô, rũ mi xuống, nước mắt theo đó tuôn trào: “Cảm ơn cô…”
Một người nói chuyện quá thẳng thắn, không cần phải nói cũng là người dễ xúc động trước tình cảm.
“Đi tới phòng cấp cứu nhận bệnh nhân thôi.” Tạ Uyển Doanh chụp được tay cô vừa kéo đi vừa nói.