Nghe được tin có bệnh nhân cần cấp cứu sắp tới, Lý Khải An rất hào hứng nên đi theo hai cô xuống dưới phòng cấp cứu.
Lần trước cậu đi theo đàn chị Khương Minh Châu trực ở phòng cấp cứu, không biết là vì ở cùng với bác sĩ khoa nội hay vận may của bọn họ vô cùng tốt, đơn giản chỉ cần không đụng vào việc cứu giúp mấy người có án. Đêm nay cuối cùng cũng được xem tận mắt, Lý Khải An phấn khích không thôi. Hoàn toàn không nhìn ra cậu là một nam sinh đeo kính nhã nhặn.
Ba người đi vào khoa cấp cứu, vừa nhìn giống như ôn lại chuyện cũ, cấp cứu ban đêm đôi khi còn kinh khủng hơn so với ban ngày. Trên thực tế ở bệnh viện top 3, nơi khác không cách nào chữa cho bệnh nhân liền vội vàng chạy tới đây cũng nhiều.
Bệnh nhân nhiều, người nhà bệnh nhân cũng nhiều, y hệt một thị trường thông thường. Y tá gắng hết sức lực, vừa làm việc vừa tránh xảy ra xung đột với người nhà bệnh nhân. Bác sĩ cần bận rộn hơn đến mức bóng người lướt qua cũng không để ý.
Tạ Uyển Doanh nhận ra các chị y tá ở phòng cấp cứu, cô chạy đến chỗ y tá đứng hỏi đêm nay là bác sĩ nào làm phẫu thuật.
“Tiêu đời rồi, đêm nay bác sĩ khoa ngoại bác sĩ Lưu ra xe cứu thương đón bệnh nhân đi. Lát nữa có lẽ không về được.”
Thấy giọng nói chị y tá trả lời rành mạch, Tạ Uyển Doanh cân nhắc xem có phải nên gọi đàn anh Cao ra rồi không.
Lý Khải An quan sát xem đêm nay bác sĩ nào trực khoa nội, không thấy đàn chị Khương.
Tạ Uyển Doanh cũng không trông thấy bóng dáng quen thuộc của bác sĩ Lâm, nhưng lại thấy bác sĩ Kim lúc trước làm giáo sư hướng dẫn của bạn học Triệu Điềm.
Từ đằng xa trông thấy tiền bối bác sĩ Kim muốn tới bắt chuyện, bác sĩ Kim loay hoay như con quay mòng mòng, bị người nhà bệnh nhân lôi kéo quay lại xem bệnh nhân, căn bản không phát hiện ra tay nhỏ của cô.
“Không có giường.” La Yến Phân nhìn giường ngủ trong phòng cấp cứu, thấy trong phòng đều đã kín giường, không thể không lo lắng.
“Bệnh tình của bệnh nhân trở nặng à?” Y tá hỏi đám người bọn họ.
“Để tôi hỏi lại.” La Yến Phân rút điện thoại di động ra gọi điện, nói lại: “Là tai nạn xe cộ.”
“Tai nạn xe cộ không phải cần chữa nhiều thứ sao? Tranh thủ thời gian tới khoa ngoại tìm người. Ngoại tổng hợp, ngoại lồng ngực, ngoại thần kinh, khoa chỉnh hình, đều cần hết nha.” Chị y tá cấp cứu có kinh nghiệm lâm sàng phong phú liền chỉ dẫn. Làm không xong còn phải gọi cả khoa ngoại tiết niệu bí.
Vết thương trở nặng, là một bộ phận chảy máu hay là nhiều bộ phận cùng chảy máu? Y tá nhắc nhở, để mấy người Tạ Uyển Doanh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Nếu như cơ thể bị nhiều bộ phận, vậy cũng phải…
“Trước tiên cho mấy đứa tìm giường bệnh.” Y tá nói.
Tạ Uyển Doanh nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn chị.”
“Sau này thường xuyên đến phòng cấp cứu chơi nha…” Chị y tá cười gửi lời mời với cô nói: “Giúp bọn chị tiêm chích.”
“Chắc chắn rồi ạ!” Tạ Uyển Doanh đồng ý nếu rảnh rỗi sẽ đến hỗ trợ, thuận tiện học hỏi.
Y tá đi qua chỗ giường bệnh.
La Yến Phân nói chuyện nhanh như điện giật: “Cô ơi, xe cấp cứu bên cô đã tới chưa ạ? Tới đi, con đợi ở cửa.”
Tạ Uyển Doanh thấy vậy, mời Lý Khải An tới đây hỗ trợ một phen.
Thằng nhóc này sức lực rất lớn, có thể giúp đỡ vận chuyển bệnh nhân.
Ba người ra tới cửa. Ban đêm gió máy, trời xuân tháng ba trong đêm không lạnh lẽo lắm. Từng đợt gió lạnh thổi qua. Lý An Khải dậm chân.
Xe cứu thương thổi còi pí po pí po, đèn đỏ lóe lên quẹo vào đến trước cổng.
Là xe cứu thương bên ngoài bệnh viện, chắc chắn không nhầm.
La Yến Phân dẫn đầu chạy lên trước.
Xe cứu thương vừa dừng hẳn, cửa sau mở ra, một bác sĩ nhảy xuống dưới kêu lên: “Chuẩn bị xong chưa? Bệnh nhân bị thương rất nặng.”
Nghe nói thế, y tá quay người chạy lại, gọi điện thoại cho bác sĩ khoa ngoại tới trợ giúp.
“Yến Phân!” Người phụ nữ trung niên từ trên xe cứu thương thất tha thất thểu chạy xuống, nhìn thấy La Yến Phân vội nhào tới, suýt chút nữa quỳ rạp xuống dưới đầu gối La Yến Phân, tiếng nói xúc động: “Chú con xảy ra chuyện, thật sự xảy ra chuyện. Cô có gọi ông ấy, ông ấy không có phản ứng gì.”