Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 307 - Chương 307 - Đừng Hiểu Lầm, Tiểu Học Muội

Chương 307 - Đừng hiểu lầm, tiểu học muội
Chương 307 - Đừng hiểu lầm, tiểu học muội

"Vậy mà là một đứa nhỏ đáng thương." Thường Gia Vĩ thuần thục dùng dao cắt miếng bò bít - tết. Nhìn thấy bạn học cũ chớp mắt khi nghe tin tức được tiết lộ trên điện thoại, đột nhiên muốn bật cười.

Người bạn học cũ như máy móc này của anh dường như đã tính sai cái gì đó.

Phó Hân Hằng đặt điện thoại xuống, khó có thể tin được những gì vừa nghe thấy.

Chu Tuấn Bằng gọi tới. Anh đang ăn cơm ở căn tin bệnh viện, ngồi sau bàn của Tạ Uyển Doanh trộm nghe được, thế nên vội vàng thông báo tin tức cho anh.

"Tận mắt nhìn người thân ra đi ngay trước mặt mình? Năm nay con bé bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ chuyện đã xảy ra từ lúc còn rất nhỏ?" Thường Gia Vĩ đoán.

Một cô gái nhỏ đáng thương nhìn chính người thân của mình ra đi, tưởng tượng đến cảnh này thật đúng là tác động đến thị giác một cách kinh ngạc.

Phó Hân Hằng sờ trán.

Thường Gia Vĩ không nhịn được cười: "Thế nên không phải tôi đã nói rồi sao? Đừng tùy tiện làm con gái khóc. Hậu quả thế nào mấy người không tưởng tượng nổi đâu."

Phó Hân Hằng cầm thìa lên: "Ăn cơm đi."

Trước uống ngụm canh cho đỡ hoảng.

Chu Tuấn Bằng ở bên này đã báo cáo tin tức cho cấp trên xong, nhìn Hoàng Chí Lỗi ngồi đối diện: "Cậu có nói cho đàn anh Tào không đấy?"

Hoàng Chí Lỗi thầm nghĩ: Đàn anh Tào mà biết thì khẳng định đau lòng chết đi được.

Tào Dũng không bao lâu cũng biết, buổi tối bật người đến chỗ Nhậm Sùng Đạt tính sổ: "Sao tôi không nghe thấy được chuyện của con bé qua cái miệng cậu thế?"

"Em ấy cũng đâu có nói với người hướng dẫn là tôi đây." Nhậm Sùng Đạt nghe xong tin tức này, vô cùng kinh ngạc.

"Cho nên em ấy đã bị tổn thương tâm lý từ lúc nhỏ, vừa nhìn thấy có bệnh nhân cấp cứu giống vậy thì phản ứng, liều mạng đi cứu." Chu Hội Thương phân tích, nói.

Hai người kia nhìn mặt anh: Cậu đừng nói nhảm nữa có được không?

"Sao nào, không phải như vậy à? Nếu không thì làm sao giải thích được hành vi không giống với các sinh viên y khác của em ấy?" Chu Hội Thương càng khẳng định là như vậy.

"Chắc chắn không phải." Nhậm Sùng Đạt nói, dựa trên trực giác của người hướng dẫn như anh.

Tổn thương tâm lý, không phải loại phản ứng này. Mà là ám ảnh hình tượng chăng, giống như mẹ của A Đào mất lý trí rồi điên cuồng vào đêm đó.

Học trò của anh bình tĩnh đến đáng sợ.

"Hôm nay mấy anh dạy dỗ con bé, là vì duyên cớ này?" Chu Hội Thương hỏi.

Đối với cái này, Tào Dũng phủ nhận: "Không phải, tôi không tham gia."

"Thế làm sao anh biết?"

"Hoàng Chí Lỗi nghe đồng hương gọi điện mới biết được, sau đó nói cho tôi. Thế nên tôi mới tới tìm cậu ấy để hỏi chuyện gì xảy ra. Cậu ta đưa thi thể mà bệnh nhân của tôi hiến tặng cho trường y khoa và trực tiếp đưa đến chỗ Đàm Khắc Lâm. Đương nhiên, thi thể đã được giao cho trường y rồi, trưởng phòng khám nghiệm tử thi như cậu ấy có thể cấp cho những người khác mà không cần nói với tôi. Thế nhưng, việc này của cậu làm cho em ấy hiểu lầm thì tôi phải làm sao bây giờ!" Tào Dũng nói xong, câu cuối cùng có thêm chút tức giận.

[Tạ Uyển Doanh: Đã hiểu lầm ....]

Nhậm Sùng Đạt xua xua tay: "Không sao."

"Ngày mai cậu đi nói rõ ràng với em ấy đi." Tào Dũng nói với Nhậm Sùng Đạt bằng giọng điệu nghiêm túc không gì sánh được, gần như là cảnh cáo.

Nhỡ tiểu học muội cho rằng đàn anh Tào như anh là người đàn ông có lòng dạ lạnh lẽo với cô thì sao? Không, anh tuyệt đối không phải tên người máy kia, hoặc là Đàm Khắc Lâm!

"Tôi không nói được!" Nhậm Sùng Đạt cũng gấp, đã làm việc, nhưng anh không muốn cho học trò biết là mình cũng có tham dự một phần.

Tào Dũng trừng mắt nhìn anh: Cậu dám làm mà không dám nhận?!

Nhậm Sùng Đạt quay đầu, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt anh.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Chu Hội Thương ngược lại nghe có chút mơ hồ, hỏi rõ Nhậm Sùng Đạt: "Cậu âm mưu với Đàm Khắc Lâm từ khi nào?"

Bình Luận (0)
Comment