“Không phải, anh ta tới hỏi tôi là sinh viên của tôi đã xảy ra chuyện gì, tối hôm qua gọi điện thoại đến. Đoán chừng chuyện cấp cứu tối qua đã khiến anh ta giật thót tim. Bởi vì trước kia anh ta không dạy em ấy nên đến cuối cùng cũng chưa chứng kiến tận mắt việc em ấy làm.” Nhậm Sùng Đạt giải thích kỹ càng: “Tôi nghĩ, tôi rất sợ nếu thấy em ấy tự dưng suy sụp. Tôi phê bình em ấy là cô gái kim cương, em ấy luôn nghe không hiểu tôi nói vậy có ý gì. Cái gì em ấy cũng không sợ, không phải cô gái kim cương à?”
“Cho nên cậu bày mưu với anh ta, kéo thi thể bệnh nhân đến hù dọa em ấy, muốn làm cho em ấy sợ hãi?” Chu Hội Thương nghe xong bật cười: “Thi thể bệnh nhân đó mắc chứng bệnh gì mà làm em ấy sợ?”
“Đối với em ấy sẽ là một lần đả kích tinh thần. Cho rằng cứu được người nhưng kết quả lại không cứu được.” Chu Hội Thương xoa cằm nói: “Các cậu thật tàn nhẫn.”
“Hai người họ làm chuyện gì đều không liên quan đến tôi!” Tào Dũng tức giận làm sáng tỏ lần nữa. Nếu như anh muốn hù dọa cô, cần phải đợi tới bây giờ sao?
Bệnh nhân này mất hơn nửa tháng trước. Lúc trước đặt ở phòng chứa thi thể bởi vì có nhiều thủ tục cần chính bệnh nhân và người nhà đồng ý mới được, trong nội bộ người nhà cũng từng có tranh chấp. Sau này rốt cuộc chấp thuận vì con trai của bệnh nhân.
Con trai bệnh nhân nói, tối đó mẹ mình phải ra đi rồi. Nếu không có sinh viên y Tạ Uyển Doanh ở đó, không thể sống thêm nhiều ngày như vậy, cho nên phải giúp mẹ hiến thi thể cho sinh viên y.
“Sau đó suốt đêm các cậu thu xếp thi thể đưa đến chỗ kia à?”
“Đưa đến phòng phẫu thuật tiêu bản.”
“Phòng tiêu bản của khoa ngoại tổng hợp 2?”
“Không, là ngoại lồng ngực các cậu.”
“Hả…, tại sao tôi không biết?” Chu Hội Thương chấn động, bản thân anh lại không giống Tào Dũng bị người khác dụ dỗ đi nha.
“Phó Hân Hằng đồng ý rồi.” Nhậm Sùng Đạt nói.
Tào Dũng cười lạnh một tiếng: Đã biết sẽ như vậy mà.
Người đó là người máy mà, nào có tình cảm gì, khẳng định sẽ cho rằng làm như vậy là tốt nhất.
“Cậu đó…” Chu Hội Thương chỉ vào Nhậm Sùng Đạt: “Sau này làm chuyện như vậy không nên hỏi chúng tôi một chút sao? Hợp tác với bên Bắc Đô làm gì?”
Nhậm Sùng Đạt nói lời thật lòng: “Cảm giác anh ta rất chuyên tâm dẫn dắt sinh viên của tôi.”
“Chi bằng nói cậu dựa vào cái lý luận dạy học cái gì mà ai vào Địa Ngục, nhất trí với bọn họ đúng không?” Chu Hội Thương thừa cơ hội khịa anh liền nói: “Lần trước cậu phản đối tôi, kết quả xem xem cậu bày ra chuyện gì đây.”
“Em ấy không có sao đâu.” Nhậm Sùng Đạt muốn khóc, làm rồi lại cứ bắt anh phải cảm thấy chuyện này tàn nhẫn, cuối cùng phớt lờ sinh viên.
Chu Hội Thương cười tới nỗi nước mắt chảy ra mắt kính.
Tào Dũng trừng mắt trắng trợn, lại ra lệnh cho Nhậm Sùng Đạt: “Chính cậu phải đi giải thích rõ ràng với em ấy, chuyện này tôi không liên quan.”
Nhậm Sùng Đạt che nửa khuôn mặt muốn trốn tránh.
Tào Dũng tức giận đến mức muốn lật bàn.
“Tự cậu nói với em ấy không được à?” Nhậm Sùng Đạt nhỏ giọng đáp.
“Tự tôi nói em ấy sẽ tin sao?” Tào Dũng muốn quát anh.
Chu Hội Thương đành giảng hòa: “Được rồi được rồi, tôi giúp các cậu nói với em ấy.”
Tâm trạng hai người kia có chút dịu xuống.
Chu Hội Thương cầm điện thoại lên: “Số điện thoại của em ấy?”
“13…” Nhậm Sùng Đạt bấm số.
Tút tút tút, nghe điện thoại.
Khó có lúc không cần vội vàng đến bệnh viện, Tạ Uyển Doanh ngồi trong ký túc xá đọc sách y học, chuông điện thoại bỗng vang lên.
“Xin chào, xin hỏi là…”
“Tôi là đàn anh Chu của em.” Chu Hội Thương giới thiệu bản thân với cô.
Tại sao đàn anh Chu đột ngột gọi điện thoại cho cô? Tạ Uyển Doanh hoài nghi.
“Tôi có chuyện cần giải thích với em. Chuyện xảy ra với em hôm nay không liên quan tới đàn anh Tào của em. Giáo sư Đàm trực tiếp liên hệ với người của Đại học Y, đàn anh Tào cũng không hài lòng.”