Không phải đàn anh Tào làm sao? Tạ Uyển Doanh sửng sốt: Là ai làm?
“Tóm lại không phải cậu ấy làm.” Chu Hội Thương nói rõ tình huống, giúp hai bạn học cũ bổ sung thêm: “Kỳ thực cũng vì muốn tốt cho em.”
Các thầy giáo là đang quan tâm cô, dạy dỗ cô nên mới giải thích. Tạ Uyển Doanh nói với đàn anh: "Em không sao đâu ạ."
Tuy không có chuyện gì, nhưng lại khiến bạn học cũ giảng viên của anh muốn khóc.
Chu Hội Thương ngẩng đầu cười haha, đưa điện thoại cho Tào Dũng: Có muốn nói hai câu với cô ấy không?
Vì vậy một giọng nói ấm áp truyền đến bên tai Tạ Uyển Doanh.
“Doanh Doanh.”
Trong lòng đột nhiên có chút bất an không bình thường, Tạ Uyển Doanh nghĩ thầm: Làm sao bây giờ? Xấu hổ muốn chết, lúc trước đã hiểu lầm đàn anh Tào.
Dường như nghe thấy tiếng tim đập nhanh của cô ở phía bên kia, Tào Dũng nhíu mày, quay đầu lại lườm Nhậm Sùng Đạt phàn nàn: Đều tại cậu!
Nhậm Sùng Đạt vẫy vẫy tay với anh: Tôi xin lỗi, cậu ngàn vạn lần đừng nói đó là tôi được rồi.
Tào Dũng tiếp tục nói rõ ràng mọi chuyện cho tiểu học muội biết: “Doanh Doanh, anh biết em để ý tới bệnh nhân kia.”
Giọng nói đặc biệt quan tâm của đàn anh truyền tới, trong lòng Tạ Uyển Doanh đột nhiên nhảy dựng lên, thấp giọng đáp: “Đàn anh muốn em dần dần quên cô ấy, như vậy em sẽ không còn thương tâm. Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi. Tình huống này trên giường bệnh có rất nhiều, em hiểu rõ.”
Từ trước đến nay tiểu học muội luôn trầm tĩnh, anh nghe xong rất đau lòng. Trong đầu Tào Dũng nhớ lại bộ dang hốc mắt đỏ hoe của cô khi tiếp chuyện điện thoại ngày đó, hỏi han: “Cần khăn tay cứ nói với anh.”
“Không cần đâu ạ.” Tạ Uyển Doanh cười cười, quả nhiên là đàn anh Tào thường xuyên cười nho nhã phóng khoáng.
“Ngày mai em có rảnh không?”
“Ngày mai, em muốn đến thăm nhà giáo viên cấp 3 của em.”
Khó lắm mới có dũng khí mời mọc, kết quả với không tới tiểu học muội. Tào Dũng chỉ có thể ngẩng nhìn trần nhà: “Cần anh lái xe đưa em đi không?”
“Không cần không cần. Em tự đi được ạ.” Con người Tạ Uyển Doanh không thích phiền phức.
“Anh lái xe cũng được, dù sao ngày mai anh cũng muốn ra ngoài, sẽ nhanh thôi.”
“Ngồi xe của đàn anh Tào đi.” Đầu vai Tạ Uyển Doanh bị chị ba Hà Hương Du ngồi giường bên thò tay đẩy một cái: “Có người cho em quá giang không phải quá tiện sao?”
Nghĩ như vậy, nếu đàn anh thật sự tiện đường thì… “Cảm ơn đành anh rất nhiều ạ.”
“Đừng khách sáo, vậy sáng ngày mai gặp ở cổng trường.” Tào Dũng cúp điện thoại.
Hai bạn học cũ nhìn về phía anh: Không ngờ tài tử phong lưu mà hẹn một cô gái lại không dễ dàng. Cúp điện thoại xuống, Tạ Uyển Doanh ngồi đầu giường lơ đãng nhìn xuống, thấy hai đàn chị cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn cô.
“Đàn chị.” Tạ Uyển Doanh nghĩ thầm các đàn chị đừng hiểu lầm điều gì.
Hà Hương Du giới thiệu với cô: “Nghe nói xe của đàn anh Tào là mới mua sau khi về nước, rất đẹp. Ngày mai em nhìn xem, trở về miêu tả cho các chị.”
“Cần em vẽ lại không?” Tạ Uyển Doanh tấu hề vui đùa cùng đàn chị một chút.
“Được!” Hai đàn chị đồng thanh nói muốn cô vẽ lại xe của đàn anh Tào, sớm biết tiểu học muội biết vẽ tranh rất đẹp, vẽ hình giải phẫu một cái xe thì có gì khó đâu.
Tạ Uyển Doanh sờ lên trán mình: Ài, tại sao mình lại tự đào hố chôn mình vậy?
Quay đầu lại, Tạ Uyển Doanh hỏi đàn chị một chút: “Có phải đàn anh Tào thường xuyên hẹn người khác không ạ?”
“Em nói anh ấy thường lái xe hẹn con gái không á? Không thể nào. Nếu như vậy, chị và chị hai đã sớm ngồi qua xe của anh ấy rồi.” Hà Hương Du lắc đầu phủ nhận.
“Khả năng ngày mai đúng lúc đàn anh phải ra ngoài làm việc.” Tạ Uyển Doanh nghĩ.
Hà Hương Du và Liễu Tịnh Vân đối mắt nhìn nhau: Tiểu học muội hình như có chút ngốc đối với phương diện này? Đàn ông chủ động lái xe đưa một cô gái đi, cái này đủ rõ nói lên ý gì.