Cả đám người đều biết rõ, Tào Dũng không phải hoa hoa công tử giống Thường Gia Vĩ. Tính cách Tào Dũng khá hài hước, nói chuyện với ai cũng rất khách khí và lễ phép, nhưng đối với con gái hay người xa lạ thậm chí người không thích đều rất lạnh lùng.
Hà Hương Du và Liễu Tịnh Vân chỉ nhớ rõ các cô đến trường học nhiều năm, biết có một học bá như đàn anh Tào, nhưng chưa từng có cơ hội trao đổi một câu cùng đàn anh Tào.
Lại để đàn anh Tào lén gọi điện thoại cho các cô ấy, không có khả năng đó.
Đương nhiên, những cô gái như các cô có thể lý giải đó là vì: người ta xuất thân ưu tú, hàng ngày đều chăm chỉ rèn luyện, không làm hoa hoa công tử để tránh làm nhơ sự trong sạch, ảnh hưởng tới con đường sự nghiệp sau này. Cho nên anh mới trở thành học bá có thực lực được nhà nước cử ra nước ngoài học tập, là nam thần hàng thật giá thật, cô gái lọt vào mắt xanh của anh chắc chắn không tầm thường.
Các cô không lọt vào mắt đàn anh Tào được.
Đàn anh Tào sẽ thích cô gái như thế nào?
Các cô đã từng thảo luận qua, ít nhất phải là tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối với anh. Nghe nói bởi vì điều này, hoa khôi giảng đường Chương Tiểu Huệ cũng chỉ ái mộ chứ không dám lên tiếng.
Đàn anh Tào rất thâm sâu khó lường, không để lộ thông tin cho người khác biết, phỏng chừng sợ có cô gái xấu xa cố ý chiếm tiện nghi của anh. Đêm nay lại gọi điện thoại, làm cho các cô như nắm bắt được cái gì đó.
“Doanh Doanh, đàn anh Tào biết đánh đàn ghi-ta.” Hà Hương Du tiết lộ tin tức cho tiểu học muội, trong lòng cô nghĩ giống như chị hai: Nếu như đàn anh Tào thật sự nhìn trúng tiểu học muội, các cô làm đàn chị cũng được thơm lây, không tồi không tồi.
Đàn ông chơi đàn ghi-ta rất soái. Vấn đề là đàn anh Tào trước giờ đều rất đẹp trai. Tạ Uyển Doanh không hiểu, đàn chị bỗng dưng nhắc tới cái đó với cô làm gì. Thường ngày, hai đàn chị không giống người thích đồn đại linh tinh.
“Doanh Doanh, em cảm thấy đàn anh Tào thế nào?” Hà Hương Du ám chỉ đích danh như muốn nhắc nhở tiểu học muội một chút.
Tạ Uyển Doanh nhìn thẳng lên trần nhà, trong đầu hồi tưởng cảnh đàn anh Tào ở trong phòng phẫu thuật làm cho người ta thấy dáng vẻ phẫu thuật cực soái, liền trả lời chị ba: “Kỹ thuật của đàn anh Tào rất tuyệt, phải nói là cực ngầu.”
“Là như vậy sao?”
Hai đàn chị lại đối mắt: Không thể nào, nói đến đàn anh Tào lại chỉ nói tới kỹ thuật? Ngoại hình đàn anh Tào có đẹp trai không? Tiểu học muội bị mù sao?
“Dĩ nhiên không chỉ vậy.” Tạ Uyển Doanh nhất định nói.
Hai đàn chị lập tức vểnh tai nghe.
“Kỹ thuật của anh ấy khẳng định không chỉ như hiện tại em đã xem. Dù sao em không trực tiếp nhìn kỹ thuật của anh ấy trên bàn mổ, có lẽ còn ngầu hơn so với những gì em tưởng tượng.”
Nghe xong lời này của cô, hai đàn chị đồng loạt choáng váng, từ trước đến nay tiểu học muội luôn thông minh tuyệt đỉnh sao lại chỉ nghĩ tới đó.
Hà Hương Du đẩy tới đẩy lui đầu vai tiểu học muội: “Em nói thật một câu xem, đàn anh Tào đẹp trai không?”
“Soái, anh ấy phẫu thuật rất đẹp trai.” Tạ Uyển Doanh nhớ lại vô cùng rõ ràng, trong đầu ghi nhớ hình ảnh phẫu thuật rất nhiều lần.
Xong rồi xong rồi! Hai đàn chị hoàn toàn choáng váng: Tiểu học muội này sẽ không phải là tình đến không mở cửa, không hiểu chuyện tình nam nữ chứ.
*
Buổi sáng, tiết trời xuân tháng ba mưa phùn rơi nhẹ, thấy lạnh lẽo, mặc nhiều hơn lại có chút oi bức. Tạ Uyển Doanh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc thêm áo len màu xanh da trời dệt sợi kim tuyến hở cổ, lại mở cái dù nhỏ màu đen lên.
Không cần đến bệnh viện, cô xõa tóc xuống, tự nhiên rủ đến bờ vai. Trong tay ôm túi hoa quả cô mua để đi thăm gia đình giáo viên. Cô thẳng đường đi ra cổng trường.
Ghé vào cửa sổ ký túc xá, đàn chị Hà Hương Du và Liễu Tịnh Vân đưa mắt nhìn dáng người tiểu học muội đi ra ngoài, lại nhìn dọc con đường thấy mấy thằng nhóc… nhìn tiểu học muội không nhịn được dừng chân liền nghĩ thầm: Tiểu học muội đẹp tự nhiên, chả trách đàn anh Tào rung động.
Đại học y đúng ra không khác gì trường đại học khác.