Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 311 - Chương 311 - Tới Đón Cô

Chương 311 - Tới đón cô
Chương 311 - Tới đón cô

Tầng dạy học, sân cỏ, sân thể dục, tiệm sách được sinh viên yêu thích nhất và phòng máy tính. Chỉ có một điểm bất đồng duy nhất chính là các truyền thuyết quái quỷ trong phòng phẫu thuật gì mà có thể thấy áo blouse trắng bay bồng bềnh khi đi trên đường.

Tới gần bệnh viện trừ mùi nước độc và mùi Formalin kích thích ra, lan tỏa trong không khí, dù cho không ngửi thấy thì thần kinh mẫn cảm sẽ bị kéo căng ra ngay.

Hôm nay mưa phùn nhỏ, giống như thần kinh con người dễ dàng nhảy lên một nhịp.

Tạ Uyển Doanh một mình cúi đầu đi trên đường, nghe âm thanh mưa phùn trong lòng bất giác có chút thương cảm, chính là dư âm của sự việc hôm qua vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều đến cô.

Tào Dũng đỗ xe trước cổng trường, đôi mắt hướng cửa sổ xe nhìn ra ngoài, xa xa thấy cô dọc đường đi miễn cưỡng khen ngợi, giống như đóa U Mai trong hang núi vậy. Áo len sợi xanh thẳm trên người cô tựa như mang chút hơi lạnh, đứng trong mưa bụi không khác gì bức tranh cuộn, làm cho người ta cảm thấy vừa đáng thương vừa đáng yêu nên rất khó tiếp cận.

Mở cửa xe, Tào Dũng mở cái dù đen đi qua chỗ cô.

Nghe thấy tiếng giày da bước qua, Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu lên.

Đang lúc cô mất cảm giác, cái dù đen kia để lộ ra khuôn mặt điển trai chỉ cách vài cm, con ngươi đẹp như nho đen, nếp nhăn trên mặt cơ hồ nhộn nhạo gợn sóng mỉm cười nhìn cô.

Trong chốc lát, trên mặt chẳng biết sao có chút ửng hồng, cô cúi đầu: “Đàn anh đến khi nào vậy ạ?”

Giọng nói tiểu học muội hơi không bình tĩnh, giống như động vật nhỏ đâm ra sợ hãi.

Tào Dũng nhấc dù che trên đầu cô, tiếp nhận túi hoa quả trong tay cô, nhẹ giọng trấn an nói: “Em lên xe đi.”

Cô thu cái dù của mình trước, nhìn lại phía trước hạ mắt đánh giá chiếc xe của đàn anh Tào.

Đồng ý vẽ xe cho các đàn chị xem, Tạ Uyển Doanh cẩn thận quan sát hình dáng thân xe.

Tiểu học muội có hứng thú với xe sao? Xem ra tiểu học muội không giống con gái. Tào Dũng ấm áp cười, hỏi cô: “Em biết chiếc xe này à?”

“Không ạ.” Tạ Uyển Doanh lập tức lắc đầu, cô không có kiến thức gì về xe.

Con gái yêu lái xe vô cùng ít, dù lái xe không quy định giới tính. Dù là phái nào, người không hiểu thì chỉ có thể tìm xe hàng hiệu. Tạ Uyển Doanh thừa nhận điều này, nhớ ngày đó trước khi trọng sinh cô chuẩn bị mua xe. Người ta mới vào cửa được 4s, nhân viên chào hàng đã ba hoa đủ điều, cô sợ bị lọt hố nên chỉ có thể tìm loại xe được đại đa số người săn đón trên thị trường.

“Đây là BMW.” Tiểu học muội dưới tư cách con gái quả nhiên không hiểu nhiều về xe, Tào Dũng liền giới thiệu cho tiểu học muội.

Mấy năm nay, BMW không có sản phẩm trong nước mà chỉ có nhập khẩu, giá cả hơn 110 vạn tệ. Chẳng trách đàn chị muốn cô vẽ xe, Tạ Uyển Doanh đã hiểu bởi vì xe của đàn anh Tào đắt.

(Các đàn chị muốn khóc: Không, bọn chị không có ý này!)

Mặc kệ đàn chị nghĩ thế nào, Tạ Uyển Doanh dò xét xe thật tốt để về vẽ tranh cho các đàn chị xem: Thế hệ xe Đức, niên đại này không có kiểu bớt xén nguyên vật liệu, tạo hình thân xe màu đen mới mẻ, y hệt xe nhà giàu.

Người ở thủ đô đều là người có tiền. Như quê cô lạc hậu, không biết thành phố có thể tìm được một chiếc xe như vậy hay không. Thủ đô đã có một chiếc BMW chạy trên đường cái.

Tào Dũng mở cánh cửa ghế phụ cho cô. Tạ Uyển Doanh chui vào trong đầu xe.

Ngồi trên vị trí lái, Tào Dũng xoay người giúp cô thắt dây an toàn.

Đàn anh rất lịch sự, Tạ Uyển Doanh có chút không dự liệu được.

“Đàn anh, anh biết cư xá Khang Huệ ở đâu không ạ?”

“Nhà thầy giáo em ở cư xá Khang Huệ?”

“Vâng. Em hỏi đàn chị, đàn chị nói có đàn anh lái xe chỉ đường nên không cần lo.”

“Không sai, em không cần lo lắng.” Tào Dũng nở nụ cười tươi rói với tiểu học muội, để tiểu học muội thoải mái.

Trời mưa, xe không thể chạy nhanh.

Bình Luận (0)
Comment