Cần gạt nước nước lướt qua kính trước xe, làn mưa bụi cuốn mù mịt trên con đường thành phố đập. Những ngày nghỉ, không cần đi làm, rất nhiều người đội mưa ra chơi. Tiếng ồn và khói bụi trên các tuyến đường chính của thủ đô không ngớt.
Ngoài xe náo nhiệt, trong xe thì lại yên tĩnh.
Cộc cộc cộc, chỉ nghe thấy âm thanh của chiếc cần gạt nước.
Tào Dũng suy nghĩ nên nói cái gì.
Bên này, Tạ Uyển Doanh quan sát thấy anh lái xe cũng nhiều năm, nên thấy không cần phải lo lắng gì mà quay đầu ra cửa kính nhìn mưa.
Đột nhiên có tiếng kêu, Tạ Uyển Doanh lấy điện thoại trong túi, áp lên tai nghe.
“Bạn học Tiểu Tạ, em đang ở đâu vậy?” Trong điện thoại truyền ra tiếng của đàn anh Tôn Ngọc Ba.
“Đàn anh Tôn, anh tìm em có chuyện gì không? Hôm nay em được nghỉ nên không ở ký túc xá.”
“Ra ngoài rồi sao?”
“Em đến nhà thầy giáo cấp 3 lấy một số tài liệu ạ.”
“Tài liệu gì thế?”
“Tài liệu cho lớp học tiếng Đức ạ.”
Nghe cô nói, cả Tôn Ngọc Ba và Tào Dũng trong lòng đều cảm thấy ngạc nhiên.
“Tiếng Đức?! Em muốn học tiếng Đức sao?” Tôn Ngọc Ba không tin những gì mình vừa nghe thấy.
“Vâng.”
“Tại sao?”
“Vì em đã học tiếng Anh và tiếng Nhật rồi, giờ có thời gian em muốn học thêm một ngoại ngữ khác, đến lúc đó muốn học thứ khác cũng nhanh hơn.”
Công nghệ y tế ở Đức rất phát triển, tất nhiên phải học tiếng Đức rồi. Đối với tiếng Anh và tiếng Nhật, cô đã học hai chuyên ngành này trước khi được tái sinh nên đối với cô không thành vấn đề. Kế tiếp cô khẳng định muốn học tiếng Đức. Chỉ là giáo viên dạy tiếng Đức không dễ tìm, dù trường y có khoa ngoại ngữ nhưng cũng là tiếng Nhật. May thay, cô Trang đã nghĩ ra cách giúp cô tham gia một khóa học chuyên ngoại tại Trường Ngoại ngữ thủ đô.
Sau khi nghe cô giải thích, Tôn Ngọc Ba nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Bên cạnh, Lưu Trình Nhiên cũng nghe thấy, Đàm Khắc Lâm ngồi trên ghế sau bàn làm việc, hàng lông mày dưới mái tóc cũng lạnh lùng nhăn lại.
“Em quả là…” Tôn Ngọc Ba tìm mãi mới ra từ để nói “Cuồng học! Một kẻ học đến điên cuồng.”
Lưu Trình Nhiên che miệng cười.
“Em ấy không hề bị đả kích chút nào. Anh nghĩ hôm qua em sẽ ở kí túc xá khóc cơ.” Tôn Ngọc Ba lớn tiếng nói.
Bây giờ đã ổn rồi, hôm qua cô đã vắt óc để suy nghĩ , không gì có thể làm cô có một chút giao động. Cô sẽ học tiếng Đức như thường. Đàm Khắc Lâm ngồi trên ghế, tay trái đặt lên trán: Thật lãng phí thời gian.
“Bản chất em ấy là một người càng rơi vào khó khăn thì càng dũng cảm, chẳng trách cố vấn của em ấy gọi em ấy là nữ King Kong.” Tôn Ngọc Ba giơ tay đầu hàng. “Em ấy chẳng giống con gái chút nào. Tôi chưa từng thấy một cô gái nào như em ấy cả.”
Lưu Trình Nhiên nín cười, sợ Đàm Khắc Lâm tức giận, hỏi nhỏ: “Anh còn cần gọi em ấy quay lại không?”
Cuối tuần này cả nhóm ở lại bệnh viện để sắp xếp tài liệu, tính gọi cô tới. Hôm qua mới dạy dỗ cô một trận, một số giáo sư trong lòng có chút lo lắng, muốn xem cô ấy thế nào.
Những người ta lại muốn học tiếng Đức. Hơn nữa, không ai trong số giáo sư biết tiếng Đức cả.
Suy cho cùng đây là sinh viên chịu đả kích hay giáo sư tự đả kích chính mình?
“Trong bệnh viện chúng ta có ai biết tiếng Đức không?” Tôn Ngọc Ba hỏi.
Lưu Hạo Nhiên lắc đầu: “Không nghe nói ai biết tiếng Đức cả.”
“Được lắm, nếu cô ấy học thành thạo, bệnh viện không cần cô ấy không được rồi.” Tôn Ngọc Ba nhếch khóe miệng. Học bá như Tạ Uyển Doanh này, không đơn vị nào không muốn có cô ấy.
Nói xong, Tôn Ngọc Ba và Lưu Hạo Nhiên liếc nhìn người bên cạnh. Đàm Khắc Lâm từ đầu đến cuối đều chống tay lên trán, như thể rơi vào vũng bùn không thể nào thoát ra được.
Cô sinh viên này, ngay ngày đầu tiên xuất hiện đã khiến anh gặp khó khăn không ít. Anh nhất định thua trong tay cô rồi.