Tào Dũng đang lái xe biết cô đang nói chuyện với ai, khóe môi anh không khỏi nhếch lên thành một nụ cười, trong lòng nghĩ đến cảnh Đàm Khắc Lâm tự lấy đá đập vào chân mình, khiến anh cảm thấy vô cùng thích thú.
Đặt điện thoại xuống, Tạ Uyển Doanh dường như nghe thấy tiếng cười của đàn anh bên cạnh, thầm nghĩ: “Đàn anh Tào thực sự thích cười, có thể cười bất cứ lúc nào.”
Người lạc quan luôn có thể đem lại cho mọi người cảm giác tươi sáng.
Đôi mắt cô vô tình nhìn hai lúm đồng tiền tiền trên gương mặt anh. Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú quay lại nhìn cô, cô lập tức ngoảnh mặt nhìn chỗ khác, tim đập loạn nhịp.
Thấy cô quay mặt đi Tào Dũng tràn đầy tâm sự: “Khi nào muốn về thì gọi điện cho anh. Tiện đường anh sẽ đưa em về trường.”
“Có tiện không đàn anh?” Tạ Uyển Doanh nhỏ giọng hỏi.
“Tiện chứ, hôm nay anh được nghỉ.” Vốn dĩ anh muốn rủ vị tiểu học muội này đi xem phim.
Cảm thấy bầu không khí trong xe bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Tào Dũng đưa mắt muốn tìm chủ đề nói chuyện, phát hiện cô đang cúi đầu nhìn cuộn băng trong xe anh: Tiểu học muội cũng thích nghe nhạc sao?
“Em thích nghe loại nhạc nào? Anh mở cho nghe.”
“Em thích nhạc nhẹ nhàng.”
“Nhạc nhẹ nhàng. Anh cũng thích loại nhạc này. Thế này nhé, lát nữa anh tìm cho em vài cuốn băng. Lần sau em có thể đến nhà anh, trong phòng sách của anh cũng có sách tiếng Đức, em có thể mượn đọc bất cứ lúc nào.” Tào Dũng nói.
Anh ấy mời cô đến nhà? Tạ Uyển Doanh nghĩ đến đàn chị muốn đến nhà đàn anh ngồi nói chuyện về việc tốt nghiệp và công việc.
“Thế có được không ạ?” Cô hỏi nhỏ.
“Được chứ, tất nhiên là được.”
Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu, phát hiện thấy đàn anh Tào nhìn cô không chớp mắt, như thể không hiểu tại sao cô lại hỏi có thể hay không. Điều này làm cô có chút bối rối. Lần trước đàn anh Hoàng nói đàn anh Tào không thích người khác đến thăm nhà mình cho lắm.
“Sao thế? Có người nói với em điều gì sao?” Tào Dũng thấy biểu hiện kì lạ của cô hỏi.
“Không có.” Tạ Uyển Doanh lắc đầu, không thể kéo đàn anh Hoàng xuống nước được.
Xe chạy đến trước cổng tiểu khu. Tạ Uyển Doanh xuống xe, bật ô lên, nói cảm ơn đàn anh.
Nhìn cô bước vào tòa nhà dân cư trước mặt, Tào Dũng mới yên tâm lái xe đi.
Đến nhà cô Trang, Tạ Uyển Doanh bấm chuông cửa.
Ding dong ding dong.
“Ai thế? Con ra mở cửa giúp mẹ với.”
Có tiếng bước chân ai đó đến cửa.
Cửa mở ra, để lộ môt thanh niên cao lớn, đeo cặp kính gọng vàng.
Tạ Uyển Doanh lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Cậu không nhận ra tớ sao, Doanh Doanh?” Triệu Văn Tông nhìn cô cười.
Khó có thể nhận ra. Nguyên nhân chính là vì Triệu Văn Tông trước đây cũng ăn mặc đơn giản như cô, chứ không ăn mặc hợp thời như thế này.
Trước đây cậu đều đeo kính đen, Trương Vỹ thường trêu là mắt gấu trúc. Hiện tại thì khác rồi, chiếc kính gọng vàng nhỏ xinh, đẹp trai hơn trong chiếc kính vàng cao quý. Chiếc áo sơ mi từ đồng phục màu trắng đơn giản thành sọc xám thời thượng, cảm giác như trong nháy mắt một cậu bé trung học đã trở thành một chàng trai trưởng thành.
Hóa ra không ai để ý, đã hơn ba năm trôi qua rồi.
Thời gian cô học y khá lâu, khái niệm về thời gian với cô tương đối chậm. Những bạn học sau khi tốt nghiệp 4 năm đại học thì đã đi làm rồi.
Chỉ thấy Triệu Văn Tông nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, cậu thấy cô càng ngày càng xinh đẹp.
“Bọn con vào đi, đứng ngoài cửa làm gì.” Cô Trang nói lớn.
Hai người bạn học cấp ba lần lượt bước vào.