"Doanh Doanh, giờ cậu đang công tác ở bệnh viện à?" Triệu Văn Tông hỏi thăm tình hình hiện tại của bạn học.
"Còn hai năm nữa mới tốt nghiệp thực tập ở bệnh viện." Tạ Uyển Doanh tự nhẩm tính.
"Em ấy ở Hiệp hội Y khoa Quốc Gia đấy, có phải rất lợi hại hay không?" Cô Trang mỉm cười nói, có học sinh bên Hiệp hội Y khoa Quốc gia để khoe, giáo viên như cô cũng có thể kiêu ngạo rồi.
"Lúc được nhận, chúng em đều biết cậu ấy rất lợi hại." Triệu Văn Tông thật thà đáp.
"Về sau giáo viên chủ nhiệm có gửi giải thưởng thủ khoa khối khoa học tự nhiên đến nhà em ấy không?" Cô Trang hỏi, vấn đề này cô cũng có hỏi thăm nhà trường, được trả lời rằng đã trực tiếp giao cho Lưu Tuệ xử lý.
Vốn nên rầm rộ sôi nổi ăn mừng thủ khoa khối khoa học tự nhiên. Chỉ là lúc đó, sau khi mọi người nhận được thư thông báo thì giải tán, mỗi người đều có tâm sự riêng. Chỉ có thể treo tấm áp phích trên trường.
Tiền thưởng được chia theo trường học, tỉnh và thành phố, cộng lại lên tới 10.000 nhân dân tệ. Đây chắc chắn là số tiền không hề nhỏ đối với gia đình Tạ Uyển Doanh.
Tạ Uyển Doanh nghe cô Trang nói như vậy, mới nhớ lại thủ khoa khối khoa học tự nhiên cũng có việc thưởng này. Ai bảo trước khi cô trọng sinh không phải là thủ khoa khối khoa học tự nhiên, đối với tin đồn cụ thể về tiền thưởng cũng không biết rõ lắm.
"Em nhận được chưa?" Cô Trang hỏi cô: "Trước cô cũng muốn hỏi em về việc này, thế nhưng Lưu Tuệ cô ta không thích em, khả năng đã chiếm hết tiền thưởng. Tuy nhiên tỉnh cùng thành phố phê duyệt tiền thưởng tương đối chậm, phải sau khi em vào đại học mới được duyệt."
Sau khi vào đại học, liên lạc qua điện thoại với mẹ rất nhiều lần. Thế nhưng chưa từng nghe bà đề cập đến chuyện tiền thưởng này, chỉ biết rằng chủ nhiệm lớp có đưa giấy khen đến nhà. Tạ Uyển Doanh nghi ngờ.
Mẹ của cô tuyệt đối không thể lấy hết số tiền này, bà ấy đều chỉ muốn cô có tiền để ăn học.
Nếu như Lưu Tuệ đem tiền thưởng đến nhà, vậy thì cô ấy đưa cho ai?
Tạ Uyển Doanh híp mắt, nhớ lại vài chi tiết nhỏ. Cách đây vài năm mẹ có nói với cô qua điện thoại, rằng chú hai đã mua một căn phòng tân hôn. Lúc đó bà ấy đã nói: “Để bố con tài trợ ít tiền cho em trai mua nhà. Mẹ nói nhà chúng ta nghèo thế này thì biết lấy tiền ở đâu. Cũng may sau này bọn họ cũng không thì thầm gì nữa."
Cô Trang cùng Triệu Văn Tông thấy vẻ mặt cô có chút không đúng, hai mặt nhìn nhau.
"Thưa cô." Chuyện trong nhà không thể để làm phiền đến giáo viên, Tạ Uyển Doanh hỏi chuyện khóa học tiếng Đức của cô.
"Em ấy giúp em liên lạc với giáo sư đại học rồi." Cô Trang chỉ về phía Triệu Văn Tông.
"Cảm ơn!" Tạ Uyển Doanh vội vàng cảm ơn.
"Cảm ơn cái gì chứ?" Triệu Văn Tông mỉm cười, nâng chiếc kính mắt gọng vàng: "Có thể giúp đỡ bạn học là bác sĩ ở Hiệp hội Y khoa Quốc gia, rất vinh dự đó nha."
Vài năm không gặp, cậu bạn hay im lặng nay đã trở thành một người biết pha trò. Tạ Uyển Doanh mỉm cười vui vẻ.
"Có chuyện này khả năng cần phải nói với cậu." Triệu Văn Tông ngẫm lại, quyết định nên sớm nói cho cô biết.
"Chuyện gì thế?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
"Trương Vĩ không phải xuất ngoại sao? Thế nhưng trong nhà cậu ấy chỉ có một người đi nước ngoài. Bố mẹ, ông bà nội đều ở trong nước. Bà nội cậu ấy ngã bệnh rồi đến đây khám. Biết được tớ ở đây nên mẹ cậu ấy đã gọi điện tới hỏi, nói rằng có thể tìm bác sĩ trong bệnh viện Quốc Hiệp hay không? Bởi vì không thể đăng ký trực tiếp tại phòng khám ngoại trú."
Nơi đăng ký của Khoa ngoại trú Hiệp hội Y khoa Quốc gia vô cùng kinh khủng, những người trong tuyến đăng ký buổi tối muốn ở lại thì phải ngả ra đất ngủ, chờ sáng sớm đến đoạt. Chưa kể còn có một đống 'dân cò mồi' bán đơn. Làm sao mà mẹ của Trương Vĩ có thể học theo người ta mà nghỉ ở dưới đất được. Đi tìm 'dân cò mồi' thì quá đắt, không chừng bà ấy cũng không nguyện ý.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!! Chúc ngủ ngon ~