Kẻ có tiền ở trong một số việc sẽ càng keo kiệt.
Triệu Văn Tông thuật lại: "Tớ có nói chuyện, dì ấy không thể không biết Doanh Doanh đang học ở Hiệp hội Y khoa Quốc gia được."
"Đúng rồi, em ấy trước kia ngồi cùng bàn với Trương Vĩ, sao có thể không biết được?" Cô Trang cũng bắt đầu nghi ngờ người này.
"Kết quả, mẹ của cậu ấy nói cậu còn đang là sinh viên đi học, không giống tớ đã ra trường làm việc. Tớ nghe xong cũng cảm thấy khôi hài. Cho dù bản thân đã đi làm việc thì cũng chỉ là dân IT, sao có thể giống bác sĩ được. Bác sĩ duy nhất mà tớ biết chỉ có Doanh Doanh mà thôi." Triệu Văn Tông nâng kính, vô cùng bất đắc dĩ đối với mẹ Trương Vĩ: "Trực tiếp tìm Doanh Doanh không được sao? Doanh Doang đang học ở trường y, nhất định có thể biết các bác sĩ trong viện mà?"
"Vậy thì càng khẳng định." Cô Trang chỉ vào Tạ Uyển Doanh: "Giáo sư của em đều là bác sĩ ở bệnh viện, có đúng không?"
"Vâng." Tạ Uyển Doanh gật đầu.
"Dù sao dì ấy cũng chỉ nhờ em giúp tìm người nào có quan hệ ở bệnh viện." Triệu Văn Tông không còn cách nào khác, ít nhiều gì cũng là mẹ của bạn học thời cấp 3. Bản thân là người biết đối nhân xử thế, cậu cũng không thể làm chuyện tàn nhẫn như trực tiếp biến mất được.
Nói trắng ra, mẹ của Trương Vĩ không muốn tìm Tạ Uyển Doanh. Khả năng cao là vì không thừa nhận cô ấy có thể học ở Hiệp hội Y khoa Quốc gia, càng không tin sau này Tạ Uyển Doanh có thể làm bác sĩ.
Không tìm đến cô thì tốt. Cô cũng không có khả năng thương lượng với giáo sư để đi cửa sau được. Tạ Uyển Doanh nghĩ thầm.
Cô Trang cũng nghĩ giống vậy, dứt khoát nói: "Tốt nhất vẫn không nên tìm đến Doanh Doanh, để em ấy bớt phiền phức hơn."
Triệu Văn Tông ngẫm nghĩ, mỉm cười.
Sau khi ăn xong cơm trưa ở nhà cô giáo, cô đã lấy được thời khóa biểu của lớp tiếng Đức.
Buổi chiều giáo viên cần nghỉ ngơi.
Triệu Văn Tông nhận được thông báo phải quay về đơn vị làm việc, tạm biệt cô: "Sau này cậu tới Đại học Ngoại ngữ thì có thể tới tìm tớ. Tớ mời cậu đến trường ăn cơm."
"Ừ." Tạ Uyển Doanh mỉm cười, gật đầu.
Sau khi Triệu Văn Tông rời đi, Tạ Uyển Doanh nhớ tới lời dặn của đàn anh Tào, cầm điện thoại di động lên.
"Trước đấy em ngồi xe tới sao?" Cô Trang hỏi cô về vấn đề đi lại.
"Có đàn anh lái xe đưa em đến đây ạ." Tạ Uyển Doanh nói.
Cô Trang híp mắt, ranh mãnh nhìn cô: "Đàn anh gì cơ?"
"Đàn anh khoa giải phẫu thần kinh ạ, là người rất tốt." Tạ Uyển Doanh nói với giáo viên: "Anh ấy đi ra ngoài có việc, nói rằng lúc em về có thể tiện đường cho quá giang."
"Mau mau gọi điện cho cậu ấy đi." Cô Trang sảng khoái nói với cô.
Cô giáo sẽ không hiểu lầm gì đó như đàn chị đâu chứ? Tạ Uyển Doanh thầm nghĩ.
Chiều đã tạnh mưa. Tạ Uyển Doanh cầm ô, rời khỏi nhà giáo viên, đi tới cửa tiểu khu chờ xe của đàn anh Tào đến.
Một lúc sau, Tào Dũng lái xe tới, đợi cô lên xe rồi hỏi: "Thế nào?"
"Em có gặp được bạn học cấp 3, nói chuyện rất vui vẻ ạ." Tạ Uyển Doanh đáp.
"Bạn học cấp 3 sao? Nam hay nữ, hay là một nhóm?"
"Là con trai ạ, trước đây cậu ấy ngồi phía sau em."
Tiểu học muội 100% là gái thẳng, khiến anh muốn nghi ngờ cũng khó khăn. Tào Dũng mỉm cười trong lòng.
"Đẹp trai không?" Tào Dũng tiếp tục lái, thuận miệng hỏi đôi chút.
Đàn anh thân thiết với cô như anh trai vậy, Tạ Uyển Doanh cũng coi như đang nói chuyện phiếm giống người nhà: "Trước đây em không cảm thấy cậu ấy đẹp trai cho lắm. Hôm nay nhìn lại, hình như đẹp hơn không ít."
Tình yêu là một quá trình phức tạp. Cho nên khi một người mới yêu, chức năng não bộ sẽ được điều chỉnh theo đó, kích thích tiết ra các hormone khác nhau của con người, xấu hổ với tim đập là điều không thể thiếu. Thậm chí còn bởi vì quá chuyên chú đối tượng mà mù quáng. Anh, một chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh, nghe thấy tiểu học muội nói những lời như đang kể chuyện bát quái này, cũng biết bộ não tình yêu của em ấy còn chưa có nở hoa.