Về đến ký túc xá, buổi tối Tạ Uyển Doanh vẽ đơn giản vài nét khát quát bên ngoài xe của đàn anh Tào cho các đàn chị.
Cả hai chị vây quanh cô nói: “Nhân tiện vẽ đàn anh luôn đi.”
Vẽ đàn anh Tào điển trai sao? Đàn chị không phải hiểu nhầm gì chứ? Cô chỉ biết vẽ sơ đồ giải phẫu, bảo cô vẽ người, chỉ sợ là vẽ đàn anh Tào thành người đàn ông xấu xí mất. Tạ Uyển Doanh kiên quyết từ chối.
Một tuần trôi qua, phải quay trở về khoa rồi.
Buổi sáng đến nhà ăn trường học để ăn sáng thì gặp Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An.
Hai người họ đang cùng gặm bánh bao thịt. Triệu Điềm Vĩ nói với cô: “Ăn sáng xong, chúng tôi và cậu cùng đi đến khoa ngoại tổng hợp 2, hôm nay chúng tôi bắt đầu đi kiến tập.”
Tạ Uyển Doanh rất vui vậy là không còn phải lẻ loi một mình nữa.
“Chúng tôi 1 tổ có 4 người đến khoa ngoại tổng hợp 2. Ngoài tôi và cậu ấy ra, có 2 người khác ở khoa ngoại.” Triệu Điềm Vĩ giới thiệu tình hình cho cô: “Là lớp trưởng và Lâm Hạo.”
Lâm Hạo? Nghe có chút quen tai.
Những bạn học khoa ngoại cô không hề thân thiết, không giống như mấy người Triệu Điềm Vĩ. Vì vậy học mấy năm rồi ngoài tên của lớp trưởng, cô không thể nhớ rõ tên cũng như nhớ đúng mặt của các bạn học khác.
“Cậu ấy thường thi đạt hạng 3.” Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An biết vấn đề giữa cô và nhóm người đó nên cung cấp manh mối cho cô nhớ lại.
Các kỳ thi trong lớp, cô thường đạt hạng nhất, lớp trưởng hạng 2, thì ra người đạt hạng 3 có tên là Lâm Hạo. Trong đầu Tạ Uyển Doanh hiện ra một bóng dáng nam sinh cao lớn mạnh mẽ giống lớp trưởng không có đeo kính, tóc mái dài hơn lớp trưởng.
Ba bạn sinh viên vội vàng ăn xong bữa sáng rồi mau chóng đi đến bệnh viện.
Đến khoa ngoại tổng hợp 2, hôm nay trong nhóm của giáo sư Đàm náo nhiệt hẳn lên, có thêm 2 bác sĩ ở viện quay về. Nhân lực dồi dào, Tôn Ngọc Ba đứng ở bên quầy y tá phấn khởi khoác lác với các y tá: “Tôi có thể nghỉ phép rồi.”
Một tốp y tá nghe xong thì cười haha.
“Bác sĩ Tôn, thêm vài người đến để giúp anh chạy việc vặt đúng không?” Y tá trưởng cũng hùa theo câu nói đùa của anh ấy.
“Nói là có 4 kiến tập sinh đến, mỗi ngày làm nửa ngày, không biết có thể làm được việc gì. Hơn nữa bác sĩ Đàm có thể sẽ phân bọn họ cho người khác hướng dẫn.” Tôn Ngọc Ba trả lời.
“Nghe nói là bạn học của bác sĩ Tạ. Các anh đều hài lòng với bác sĩ Tạ, bạn học của em ấy các anh không muốn sao?”
“Không giống nhau, em ấy là thực tập, bọn họ là kiến tập.” Tôn Ngọc Ba phân biệt rất rõ.
Có thể thấy nhóm của giáo sư Đàm rất kén chọn sinh viên.
Từ chỗ xa đã nghe thấy lời nói của bác sĩ Tôn, vẻ mặt Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An liền ủ rũ ngay lập tức. Năng lượng tràn đầy đến khoa lâm sàng kiến tập đã bị giáo sư dội cho gáo nước lạnh.
Không có giáo sư lâm sàng nào sẽ thích gà mờ cả.
“Không sao.” Tạ Uyển Doanh động viên hai bạn học nói: “Lúc tôi mới vừa đến các giáo sư cũng cho rằng tôi không làm được gì mà.”
“Doanh Doanh, cậu nghĩ rằng chúng tôi là cậu sao?” Lý Khải An tự hiểu rõ bản thân nhìn cô lắc đầu. Dũng khí rạng rỡ đó cô có còn cậu thì không, thật hổ thẹn cho một người con trai là cậu.
Ba bạn học đi đến trước mặt Tôn Ngọc Ba.
“Dẫn hai bạn học của em đến rồi sao?” Tôn Ngọc Ba nhìn nhìn hai bạn học của cô trông như thế nào.
Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An hướng về phía giáo sư khom lưng cúi đầu: “Chào giáo sư Tôn ạ.”
“Bác sĩ Tạ.” La Yến Phân cũng đến rồi, tò mò nhìn bạn học của Tạ Uyển Doanh, nói thẳng ra: “Không lợi hại bằng cô.”
Với ánh mắt chuẩn xác của người cũ, quét mắt qua một cái ngay lập tức thấy được hai người này và Tạ Uyển Doanh rõ ràng không giống nhau.
“Lúc cô mới đến đi đường ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hai bọn họ thì…” La Yến Phân nhăn trán, thấy Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An dè dặt từng chút một chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ lo là hai người này đợi chút nữa sẽ bị Tôn Ngọc Ba nhìn chằm chằm cho mà xem.
Bác sĩ Đàm? Là ai vậy? Trong mắt của Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An hiện ra dấu chấm hỏi.
Tạ Uyển Doanh cũng lo lắng cho bạn học, không phải ai cũng có thể chịu được ánh mắt một mí giống như hình dao mổ của giáo sư Đàm, hỏi giáo sư Tôn: “Bọn họ thuộc nhóm chúng ta luôn đúng không ạ?”