Con người đối với bệnh tật luôn có một nỗi sợ hãi tự nhiên. Bác sĩ muốn khám sức khỏe, nhiều người không nguyện ý. Sợ rằng phát hiện ra bệnh thì sẽ chết. Rất nhiều người có suy nghĩ kiểu như vậy.
Bác sĩ cũng không còn cách nào đối với những bệnh nhân như vậy. Chỉ đợi đến khi phát bệnh mới chữa, chữa được hay không, bác sĩ cũng chỉ có thể làm hết sức mình.
Nghe người nhà bệnh nhân phàn nàn, Tạ Uyển Doanh nhớ đến lời dặn của giáo sư Tôn, một chữ cô cũng không nói, tất cả để nghe theo chỉ thị của giáo sư Đàm.
Thấy cô kiểm tra xong, giáo sư Đàm đi tới, lại sờ thấy khối u của bệnh nhân.
Giáo sư đối với động tác của cô không cần phải nói, giáo sư rất thành thạo trực tiếp dùng tay ấn xuống bụng, chạm đến khối u thì lập tức buông ra, giây phút kết thúc kiểm tra, giáo sư nói: “Đứng lên.”
Giáo sư Đàm có kinh nghiệm lâu năm, chạm vào một cái cũng biết là có gì đó không ổn, không giống một sinh viên chỉ có vài cơ hội được thực hành. Kết quả ra sao sau khi phẫu thuật sẽ rõ.
Hai người con trai đỡ người mẹ dậy, giúp bà mặc lại quần áo, quả thật rất hiếu thảo.
Thời gian gấp gáp, bệnh nhân đầu tiên đã ra khỏi phòng mười phút rồi. Tạ Uyển Doanh lại thấy giáo sư đưa mắt nhìn cô: “Em thấy thế nào?”
Giáo sư Đàm là muốn kiểm tra cô sao. Nhân lúc bệnh nhân và người nhà đang chậm chạp làm kiểm tra bên giường bệnh, Tạ Uyển Doanh thấp giọng trả lời: “Em cảm thấy còn có khả năng chữa trị. Thời gian trước có làm kiểm tra ở bệnh viện khác không thấy có di căn. Em vừa sờ thấy cũng không có vẻ giống di căn. Nhưng nếu không chữa trị thì bệnh nhân sẽ vì tắc ruột mà đau đến chết.”
Có những lúc, bác sĩ làm phẫu thuật là vì muốn giảm nỗi đau của bệnh nhân khi qua đời. Làm phẫu thuật cho bệnh nhân lớn tuổi cũng là giày vò họ, nhưng bệnh nhân vì tắc ruột mà chết sẽ thống khổ biết bao. Trong bụng như có tảng đá chặn lại, chỉ có thể lăn lộn trên giường mà chết.
Trên thực tế, trở ngại lớn nhất với ca phẫu thuật này không phải là khối u mà do chắc năng tim phổi kém, không thể chịu được thời gian phẫu thuật dài. Người làm phẫu thuật phải rất làm phẫu thuật với tốc độ rất nhanh. Vì thế, bệnh viện kia đã giới thiệu bệnh nhân đến tìm giáo sư Đàm.
“Khoa tim mạch của bệnh viện chúng ta rất phát triển, có thể mời đến hội chuẩn.” Tạ Uyển Doanh nói tiếp: “Tuy nhiên, cá nhân em nghĩ chức năng tim và phổi của bệnh nhân có vấn đề, trước và sau phẫu thuật cần được theo dõi tình hình sức khỏe mới có thể sống tiếp. Trước tiên cần nói rõ với gia đình, chi phí phẫu thuật khá đắt đỏ. Nhưng em nghĩ với tấm lòng hiếu thuận của con trai bà ấy thì sẽ được thôi.”
Nói xong, Tạ Uyển Doanh đợi giáo sư quyết định, cô chỉ là sinh viên không có quyền tiếp nhận bệnh nhân.
Vừa nghe cô nói, Đàm Khắc Lâm vừa lật hồ sơ bệnh án, không ai có thể thấy trong đôi mắt bị che mất một nửa đang nghĩ gì.
Hai cậu con trai đỡ mẹ già ngồi lại trên ghế rồi hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Đàm, tình hình của mẹ tôi như thế nào?”
Đàm Khắc Lâm đưa mắt nhìn, ánh mắt có chút lạnh, nhưng giọng điệu rất chuyên nghiệp: “Tôi muốn nói rõ với các anh trước. Có thể sẽ không làm được phẫu thuật cho bà ấy, mà nếu làm thì cũng không thể sống sót sau 2 tuần phẫu thuật.”
“Chuyện này chúng tôi đã biết rồi. Trước kia bác sĩ của bệnh viện khác cũng đã nói với chúng tôi rồi.” Hai người con trai của bệnh nhân lo rằng anh không chấp nhận nên vội vàng nhấn mạnh: “Không sao đâu, bác sĩ, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm với tất cả rủi ro.”
“Đến lúc ký giấy đồng ý phẫu thuật các anh nên xem rõ ràng rồi ký.” Đàm Khắc Lâm không vì lời nói của đối phương mà thay đổi thái độ.
"Đương nhiên, đương nhiên." Bệnh nhân và người nhà bệnh nhân gật đầu: "Bác sĩ đừng lo, chúng tôi sẽ không làm phiền đến bác sĩ."
"Em gọi và hỏi xem khi nào có giường bệnh trống?"