Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 323 - Chương 323 - Người Khám Bệnh Kỳ Quặc

Chương 323 - Người khám bệnh kỳ quặc
Chương 323 - Người khám bệnh kỳ quặc

Bất ngờ nhận được sự đồng ý của giáo sư, Tạ Uyển Doanh vội gọi điện cho giáo sư Tôn để sắp xếp giường bệnh cho bệnh nhân nhập viện.

Hai người con trai của bệnh nhân càng ngạc nhiên hơn, họ lập tức quỳ xuống cảm tạ hai bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn, cảm ơn…mẹ, mẹ được cứu rồi….”

“Mọi người ra ngoài đợi trước đi ạ.” Biết tính giáo sư trầm lặng, không thích những cảnh tượng như vậy, Tạ Uyển Doanh vội đỡ lời, khéo léo nói với bệnh nhân và người nhà.

“Được rồi, bác sĩ vẫn đang bận.” Dù sao bác sĩ cũng đồng ý tiếp nhận bệnh nhân, hai người con trai đỡ mẹ ra ngoài trước.

“Em viết hồ sơ bệnh án đi.” Đàm Khắc Lâm đưa hồ sơ bệnh án cho cô luyện tập.

Tạ Uyển Doanh hai tay tiếp nhận bệnh án.

“Mời bệnh nhân tiếp theo vào.”

Giáo sư không thể đợi cô viết xong bệnh án rồi mới khám tiếp.

Tạ Uyển Doanh nhanh chóng bước ra cửa gọi bệnh nhân tiếp theo: “Phương Vỹ.”

Đợi bệnh nhân nghe được tiếng gọi đi vào, cô nhanh chóng quay lại bàn làm việc làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân đầu tiên, bệnh án đợi lúc sau lại viết, vì người nhà bệnh nhân phải xếp hàng dài để làm thủ tục nhập viện.

Sau khi có giấy nhập viện, cô cầm ra ngoài giải thích cho người nhà bệnh nhân: “Anh cầm cái này đến gặp y tá, y tá sẽ nói với anh biết phải làm những gì. Y tá đang ở trong phòng điều trị cuối hành lang. Giường bệnh ngày mai mới có, hôm nay anh cứ làm thủ tục trước. Nhớ về chỗ tôi để lấy bệnh án nhé.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Người nhà bệnh nhân vội vàng đi làm thủ tục.

Sau khi đóng cửa, bệnh nhân số 2 đang ngồi trên ghế, là một thanh niên khoảng 20 tuổi, nghề nghiệp là một biên tập viên của một trang web máy tính. Công việc này ở thủ đô rất phổ biến, nhìn thanh niên này mặc vest đi giày da có vẻ kiếm được rất nhiều tiền. Vì vậy, không có chuyện bệnh nhân kiểu như này xếp hàng chờ lấy số, 99% là mua số để được vào khám.

Bác sĩ không có cách nào với những trường hợp mua số như vậy, cũng không thể quản được những chuyện như vậy, đây là vấn đề của quản lý bệnh viện, bác sĩ có trách nhiệm khám cho những bệnh nhân đã đăng ký.

Bệnh nhân trẻ tuổi, nước da hồng hào, khác hẳn bệnh nhân đầu tiên, không giống bệnh nặng phải phẫu thuật. Một người phải dùng tiền để mua số chỉ để để tìm đến bác sĩ phẫu thuật nhiều kinh nghiệm, thì muốn khám loại bệnh gì?

Tạ Uyển Doanh không thể không đặt dấu hỏi trong đầu, nhớ giáo sư Tôn từng nói qua điện thoại: Bệnh nhân đến khám đều rất kỳ quặc, gặp những trường hợp như vậy đừng cảm thấy lạ.

Lại nhìn giáo sư Đàm, đúng là một vị phật gia, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, không thể không thở dài một hơi.

Tay giáo sư Đàm lập hồ sơ bệnh án như thường lên rồi đẩy về phía tay cô.

Tạ Uyển Doanh lập tức nhận ra, giáo sư yêu cầu cô ghi bệnh án. Vì thế, cô tìm một các ghế ngồi xuống, mở bệnh án của bệnh nhân đầu tiên viết trước. Bà cụ không cần kê đơn thuốc, chỉ cần ghi triệu chứng của bệnh và các chỉ số thể chất, thêm một đơn nằm viện của bác sĩ là xong.

Lúc ghi bệnh án, cô vừa nghe bệnh nhân số 2 nói về những triệu chứng của mình, nếu không sẽ không ghi được bệnh án rõ ràng, chắc chắn sẽ bị giáo sư Đàm trách.

“Tôi bị đau bụng. Trước đó tôi có đi ngoài ra phân đen, tôi đã đi nội soi dạ dày.” Người thanh niên nói: “Bác sĩ bảo có thể tôi chỉ bị chảy máu một chút. Kết quả nội soi thì bị viêm dạ dày.”

“Cậu đã làm nội soi dạ dày ở bệnh viện chúng tôi.” Ánh mắt bình tĩnh và chuyên nghiệp của Đàm Khắc Lâm nhìn vào báo cáo kiểm tra bệnh án, phía dưới có chữ ký bác sĩ và con dấu quả không sai. Thực sự đã khám ở bệnh viện.

“Kiểm tra không sao cả. Bác sĩ dặn tôi đừng căng thẳng quá và về uống thuốc dạ dạ. Tuy nhiên thời gian gần đây tôi lại đau bụng trở lại.” Nói xong, bệnh nhân xoa bụng mình.

Hai bác sĩ nhìn qua, dùng mắt để xác định sơ bộ nơi anh ta chạm vào, không phải bụng dưới mà ở giữa, xoa xung quanh giữa bụng.

Bình Luận (0)
Comment