Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người đi tới quẹo ngang chỗ cửa ra vào, đó là Tôn Ngọc Ba.
"Cậu đưa những thứ cần thiết để em ấy chuẩn bị cho tốt." Bác sĩ cấp dưới đến, Đàm Khắc Lâm phân phó xong liền rời đi trước.
Sau đó Tạ Uyển Doanh mở cặp công văn của giáo sư Đàm ra lấy Laptop, lục tìm xem tư liệu bệnh nhân tái khám vào buổi sáng.
Laptop của giáo sư Đàm là ibm, hơn 10000 byte, phải dùng con chuột nhỏ để thao tác.
Đứng bên cạnh chăm chú nhìn cô thao tác, Tôn Ngọc Ba cầm bệnh án của Nhã Trí trên bàn đọc vài lần, ngó ngó cô: "Em để giáo sư Đàm nhận sao?"
Dựa vào kiến thức anh ấy có về Đàm Khắc Lâm thì có thể lý giải, căn bản không có khả năng nhận bệnh nhân này. Không, phóng tầm mắt ra toàn bộ bệnh viện khẳng định không có bác sĩ ngoại khoa nào dám nhận.
"Giáo sư chưa nói nhận ạ." Tạ Uyển Doanh giải thích: "Chỉ nói là cầm bệnh án về phòng thảo luận xem có nhận hay không."
Nhận được mới là lạ! Tôn Ngọc Ba giơ bệnh án lên giả bộ muốn đập vào đầu cô: "Nữ King Kong như em tính cải biến tổ chúng ta thành tổ King Kong có phải không?"
Lúc nào danh hiệu nữ King Kong mà giảng viên đặt cho cô lại lan truyền nhanh chóng vậy? "Nơi này là phòng của bác sĩ Đàm ạ?"
Một người đẩy cửa tiến vào trong.
Hai người Tạ Uyển Doanh và Tôn Ngọc Ba quay đầu lại.
Người phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đi tới, lỗ tai đeo khuyên, bộ dạng lịch sự nói với bác sĩ bọn họ: "Tôi là..."
"Bà là ai?" Tôn Ngọc Ba không hứng khởi gì khi người xa lạ tìm đến trực tiếp: "Hiện tại bác sĩ khám bệnh đã tan làm. Bà tới đăng ký sao?"
Khẳng định không có lấy số, bằng không sẽ không chọn lúc này đến tìm bác sĩ. Trong tay người này không cầm bệnh án cũng không có giấy đăng ký, là muốn đi cửa sau tìm bác sĩ lúc tan ca.
Tạ Uyển Doanh khâm phục giáo sư Tôn nhìn thấu mọi việc.
Nhận được lời dạy của bác sĩ, người phụ nữ đối diện có chút sợ hãi, đột nhiên thấy đôi mắt hướng về phía Tạ Uyển Doanh thì con người liền cứng đờ.
Phát giác ánh mắt người phụ nữ này không đúng lắm, Tôn Ngọc Ba quay đầu hỏi sinh viên: "Em nhận ra bà ấy?"
"Không nhận ra!" Người phụ nữ trung niên mạnh mẽ thốt ra ba chữ, xoay người rời đi, giống như vừa gặp quỷ, giày dưới chân nhanh chóng dậm nhanh muốn chạy trốn.
Khuôn mặt này, trong đầu Tạ Uyển Doanh hiện lên hình ảnh mẹ ngồi cùng bàn: Là mẹ Trương Vĩ?
Nếu không phải Triệu Văn Tông có nói cho cô, bề ngoài cô sẽ không hiểu ý.
"Em chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Giáo sư Tôn hỏi lại, Tạ Uyển Doanh lắc đầu: "Em không biết ạ."
Đối phương không hy vọng cô nhận ra, tại sao cô phải thừa nhận chính mình nhận ra đối phương.
Bạn học Tiểu Tạ tròn mắt nói dối, cho rằng giáo sư không nhìn ra sao? Tôn Ngọc Ba cau mày hai tay chống nạnh, nhưng không hỏi lại cấp dưới nữa.
Sinh viên có quyền giữ bí mật cá nhân không cần báo cáo với giáo sư.
Làm xong việc, Tôn Ngọc Ba ôm máy tính đi. Tạ Uyển Doanh một mình đi ăn cơm. Buổi chiều cô muốn tới phòng giải phẫu của giáo sư Tôn trợ giúp anh ấy kéo móc câu. Giáo sư Tôn cố ý nói cho cô biết cái này.
Sau này cô sẽ có nhiều dịp làm trợ lý hai của giáo sư Tôn, cố hơn chút nữa, có thể thăng cấp thành trợ lý một?
Nghĩ lại cái tốt nhất chính là cảm giác được bước vào phòng mổ.
Cả ngày bận rộn, bạn cùng lớp cũng chỉ tới thăm hỏi vào buổi sáng. Hai ngày liên tục ăn món tráng miệng, cô gặp lại mấy người Triệu Điềm Vĩ.
"Cậu nói là nếu hôm nay có cơ hội sẽ cho bọn tôi vào phòng phẫu thuật quan sát mà." Lý Khải An đỡ mắt kính báo cáo thông tin mới nhất.
Triệu Điềm Vĩ không quá cao hứng, chỉ biết hôm qua lớp trưởng và Lâm Hạo làm phẫu thuật, hơn nữa từ lúc lễ mừng năm mới lớp trưởng thường xuyên có cuộc phẫu thuật.
"Bây giờ cậu ngày nào cũng vào phòng phẫu thuật sao?" Hai bạn học hỏi cô.
Tạ Uyển Doanh gật đầu.
"Cậu vào đó có thể làm gì?"
"Móc câu, cầm ống hút khí. Ngày hôm qua còn giúp giáo sư Tôn khâu tầng da mỏng."