Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 330 - Chương 330 - Chuẩn Đoán Đúng Bệnh

Chương 330 - Chuẩn đoán đúng bệnh
Chương 330 - Chuẩn đoán đúng bệnh

Niềm vui của Lý Khải An vụt tắt, cậu chỉ có thể thở dài một hơi: Khoảng cách giữa cậu và nữ học bá quá lớn.

Trên đường đi đến bệnh viện, các bạn rất tò mò về việc khâu vết mổ của cô, người nào cũng hào hứng hỏi.

Đi tới văn phòng khoa chuẩn bị họp giao ban, một y tá chạy về phía Tạ Uyển Doanh nói: “Bác sĩ Tạ, có bệnh nhân đang tìm cô.”

Sợ bệnh nhân mình phụ trách đang tìm, Tạ Uyển Doanh vội chạy theo y tá. Y tá đưa cô đến cửa khu phòng bệnh: “Anh ta nói hôm qua cô đưa cho anh ta giấy khám bệnh bảo anh ta đi khám, cô xem có quen anh ta không?”

Cửa mở ra, người thanh niên số 2 đến phòng khám hôm qua đang đứng, cầm giấy khám bệnh chạy về phía cô: “Bác sĩ Tạ, cô xem giúp tôi một chút, kết quả như vậy là sao?”

Bảo y tá đi trước, Tạ Uyển Doanh bình tĩnh cầm báo cáo khám sức khỏe xem. Kết quả gần như giống với suy đoán của cô và giáo sư Đàm, vì thế cô nói với bệnh nhân: “Anh bị viêm tụy, nhưng chỉ số không quá cao. Nhưng anh phải hết sức cẩn thận. Trong này anh có sỏi mật, không loại trừ khả năng bị tắc mật và ống tụy.”

Người thanh niên hỏi: “Phải làm gì? Có cần phẫu thuật không?”

“Trước mắt thì không cần phẫu thuật. Muốn phẫu thuật cũng không làm ở khoa ngoại tổng quát 2 của chúng tôi, bệnh viện chúng tôi có chuyên khoa phẫu thuật gan, túi mật, tuyến tụy và lá lách bên khoa ngoại tổng quát 3.” Tạ Uyển Doanh nói với bệnh nhân: “Tình hình của anh, tốt nhất là tiêm thuốc và làm trị liệu nội khoa, anh có thể đến khoa nội lấy số.”

“Tôi không muốn khám nội khoa nữa.” Anh thanh niên e sợ nói: “Lần trước bọn họ nói tôi bị viêm dạ dày, khám sai bệnh cho tôi.”

“Lần trước anh đi ngoài ra phân đen, có khả năng thực sự bị viêm dạ dày. Hơn nữa, anh cũng không nói với bác sĩ cậu thích ăn lẩu uống bia. Tôi đoán anh thích ăn lẩu với thịt. Tình hình sỏi của anh vẫn còn nhỏ, lần trước làm kiểm tra viêm gan B cũng không phát hiện ra. Lần này có thể phát hiện ra có liên quan với việc anh ăn uống quá độ. Mối lo lắng hiện tại của anh là ống tụy có dấu hiệu bị giãn, vì thế anh cần nằm viện vài ngày.”

Ăn lẩu với thịt không phải rất bình thường sao? Ai ai cũng ăn nhưng sao mỗi anh ta có vấn đề.

“Thể chất của mỗi người là khác nhau. Có thể chức năng tiêu hóa của anh kém nên không thể ăn như những người khác. Anh cần nhập viện để kiểm tra kỹ hơn.”

“Bác sĩ Tạ, tôi sẽ nằm viện ở đây được không? Tôi biết người nhìn ra tôi bị bệnh gì là cô.” Người thanh niên nắm lấy cổ tay áo của cô.

Cô chỉ là một nghiên cứu sinh, dường như bệnh nhân cũng không hiểu vấn đề này. Tạ Uyển Doanh không biết nên khóc hay cười, kiên nhẫn giải thích: “Tôi chỉ là một nghiên cứu sinh không thể tiếp nhận bệnh nhân. Tốt hơn hết, anh nên đi đến khoa nội điều trị. Mỗi bác sĩ đều có lĩnh vực chuyên khoa khác nhau.”

“Dù thế nào, tôi cũng chỉ tin mỗi cô.” Cậu thanh niên chỉ biết lần trước kiểm tra uống thuốc điều trị đều không khỏi, chứng tỏ anh tìm không đúng bác sĩ, một mức níu kéo cô.”

Trước cửa khu phòng bệnh, có vài người ngó đầu ra len lén nhìn cảnh này.

Tạ Uyển Doanh nhanh trí nghĩ ra cách nói: “Đàn chị tôi là bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa được năm năm. Tôi sẽ giúp anh liên hệ với chị ấy. Chị ấy vừa là đàn chị cũng là giáo sư của tôi. Anh có thể tin tưởng cô ấy.”

“Giáo sư của cô có giỏi hơn cô không?”

“Có chứ, là chị ấy đã dạy tôi đó.” Tạ Uyển Doanh gật đầu lia lịa.

“Vậy thì… được.” Cuối cùng bệnh nhân cũng thở phào.

Tạ Uyển Doanh quay đi và đến góc tường để gọi cho đàn chị Khương Minh Châu.

Bên này, Khương Minh Châu nhận điện thoại của cô hỏi: “Doanh Doanh, em có chuyện gì thế?”

“Đàn chị, có một bệnh nhân đến phòng khám ngoại của chúng em…” Tạ Uyển Doanh kể toàn bộ sự việc cho đàn chị.

Bình Luận (0)
Comment