Khương Minh Châu nghe xong, giật mình: “Chẩn đoán sai? Chẩn đoán thiếu sót? Bác sĩ trong khoa của bọn chị?”
“Em không biết tên bác sĩ là ai, dù sao cũng không phải là đàn chị.”
Đây là việc lớn, nếu bệnh nhân không hài lòng mà đến bệnh viện khiếu nại thì sao? Khương Minh Châu lập tức đáp: “Em bảo anh ta đến khoa bọn chị, bây giờ trực tiếp đi gặp chị, chị đang ở tầng 4. Anh ta tên là gì?”
Sau khi báo cáo tên bệnh nhân cho đàn chị, cô tiễn bệnh nhân đi trước. Tạ Uyển Doanh trở về khoa ngoại để tham gia giao ban.
Vài người vừa ở cửa ngoái ra nhìn nhanh chóng chạy về phòng, tiếp tục nhìn trộm cô đi trên hành lang, quay đầu bàn luận với nhau.
“Bác sĩ Tạ có vẻ rất lợi hại. Tôi thấy cô ấy vừa bị một bệnh nhân lôi kéo ở cửa, cứ tưởng bệnh nhân muốn nói cô ấy, nhưng không ngờ bệnh nhân lại xin cô ấy khám bệnh.” Người nhà của bệnh nhân giường số 3 nói.
“Cô ấy giỏi như thế sao? Không phải là nghiên cứu sinh sao?”
“Đừng nghĩ cô ấy còn trẻ, nghe nói cô ấy là học bá đó.”
“Tôi kể cho mà nghe.” Người nhà của bệnh nhân số 5 xen vào: “Cô ấy đến khoa lần đầu tiên vào thứ tư tuần trước, chúng tôi biết cô ấy là nghiên cứu sinh. Dì nhỏ tôi ở đây, cô ấy khám và đề nghị dì tôi đi khám phụ khoa, dì tôi nghe lạ quá, bà đau thắt lưng nhiều năm rồi, bác sĩ nói là thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, bà thường đến bệnh viện để châm cứu và xoa bóp. Sao tự nhiên nói cần khám phụ khoa.”
Mọi người ai cũng chăm chú lắng nghe cô ta kể, linh cảm có chuyện lớn sẽ xảy ra.
“Thật đấy!” Người nhà bệnh nhân số 5 thở dài: “Hôm trước, dì nhỏ tôi gọi điện cho tôi bảo bà đã đi siêu âm B ở một bệnh viện khác, vì không đăng kí được số ở Hiệp hội Y khoa Quốc gia. Kết quả, bà có một khối u xơ lớn ở tử cung. Hỏi tôi có thể đến tìm bác sĩ Tạ hỏi không. Tôi nói cô ấy chỉ là một nghiên cứu sinh thôi, nhưng sau khi nghe lời cô ấy nói rồi đi khám thì mới phát hiện ra. Sau khi nghe chuyện, tôi cũng sợ, quyết định đi kiểm tra sức khỏe cho chắc, nhưng lại phát hiện ra vấn đề lớn.”
“Khối u lớn mức nào?”
“Khá lớn, bác sĩ ở bệnh viện khác bảo bà ấy phải nhập viện để cắt bỏ nó, sợ sẽ di căn thành ung thư. Bà ấy muốn đến Hiệp hội Y khoa Quốc gia để làm. Vì bác sĩ Tạ giỏi, bệnh như vậy cô ấy cũng nhìn ra.”
“Bà ấy muốn bác sĩ Tạ làm.”
“Dì nhỏ tôi nghĩ cô ấy thật sự rất lợi hại.”
“Người ta đều nói học bá khác với người thường. Anh xem, bác sĩ Tạ mới đến đây được vài ngày, ngày nào cũng được gọi vào phòng phẫu thuật. Còn được giáo sư Đàm gọi đi đến phòng khám ngoại khoa. Trước kia, bác sĩ La của các anh sao có thể cùng giáo sư Đàm ra ngoài khám bệnh được.”
Bệnh nhân và người nhà bàn tán không ngớt.
Một y tá đi kiểm tra phòng bệnh đi qua nghe vậy rất ngạc nhiên, về kể với một đồng nghiệp khác ở phòng y tá: “Xảo Văn không phải nói muốn tìm bác sĩ khám bệnh sao? Sao không bảo cô ấy đến tìm bác sĩ Tạ xem sao.”
“Hả? Bác sĩ Tạ không phải nghiên cứu sinh sao?
“Người nhà bệnh nhân bên đó nói cô ấy khám bệnh rất chuẩn, ngày đầu tiên đến đã nhìn ra người nhà bệnh nhân đến khoa chúng ta bị u xơ tử cung đó.”
“Lại nói, chủ nhiệm khoa chúng ta, bác sĩ Đàm, bác sĩ Cao đều đánh giá cao năng lực của cô ấy. Tôi sẽ gọi điện cho Xảo Văn bảo cô ấy trưa tới tìm bác sĩ Tạ khám xem.” Quyết định xong, y tá vừa bấm điện thoại, vừa nhìn vào phòng làm việc của bác sĩ bên trong.
Cuộc bàn tán còn chưa kết thúc, Tạ Uyển Doanh đi qua đám đông, quay về nhóm của mình.