Bởi vì biết rõ hai người họ đều là học bá trong lớp. Nghe nói tới một điểm tối đa với hai điểm 80 đã thấy sự khác biệt lớn, Cao Chiêu Thành kinh ngạc: “Chuyện gì đây?”
Lâm Hạo cũng muốn biết có chuyện gì, đắng họng nói với giáo sư: “Bài thi tổ phôi rất khó, giáo sư Từ Diễm Hồng đã tự mình ra đề.”
“Từ Diễm Hồng? Chủ nhiệm giảng dạy môn tổ phôi học ở viện y học chúng ta, cô ấy tự mình ra đề cho các em?” Giáo sư Lý giật mình.
“Vâng, cô ấy là giảng viên dạy môn tổ phôi học của chúng em.”
Quyết tâm bồi dưỡng một thiên tài trong lớp tám năm, Nhậm Sùng Đạt đem hết tất cả vốn liếng đi tìm giáo sư tốt nhất tới dạy sinh viên của mình. Cao Chiêu Thành có nghe qua điều này, không ngờ có thật.
Mời được chủ nhiệm phòng về đích thân giảng dạy trong giờ học, phải cần tung ra bao nhiêu chiêu bài mới làm được. Nhậm Sùng Đạt lại có chiêu bài này sao? Làm người ta đặt dấu chấm hỏi trong đầu.
“Người có điểm thi đứng thứ hai trong lớp các em được bao nhiêu?” Giáo sư Lý hỏi.
“Em và lớp trưởng được hơn 80.” Lâm Hạo đáp: “Không biết làm cách nào, giáo sư Từ ra đề này nhưng cô ấy căn bản chưa từng nói qua trên lớp, trong sách giáo khoa không ghi. Sau khi chúng em thi xong đi ra ngoài cũng không biết tìm đáp án đề thi chỗ nào.”
“Nhưng em ấy có thể trả lời hết?” Giáo sư Lý không quá tin tưởng lời giải thích của bọn họ, chỉ vào Tạ Uyển Doanh đứng đối diện. Cùng một lớp, cùng một giờ học của giáo sư, không có khả năng điểm thi của hai người giỏi nhất lại chênh lệch lớn như thế. Trừ khi ngoài sinh viên đó ra, toàn bộ bạn học khác đều lười biếng.
Giáo sư Lý nghi vấn, gọi bốn bạn học cùng lớp đã thi hôm đó rất không phục đến.
Triệu Điềm Vĩ và Lý Khải An không nhịn được đi ra cùng với Lâm Hạo bàn tán không thôi: “Chúng em không biết cậu ấy học được từ đâu. Chỉ biết giáo sư Từ rất thích cậu ấy, thường nói sau này muốn giữ cậu ấy ở lại phòng tổ phôi của trường giảng dạy. Chúng em đoán giáo sư Từ ra đề khó như vậy thực chất để kiểm tra cậu ấy chứ không phải để kiểm tra bọn em.”
Mấy người họ tức giận chính là bọn họ giống như bị nữ học bá kéo theo trong lớp. Kỳ thi này căn bản không phải để sinh viên y học y học, độ khó của nó lên tới mức dạy kỹ xảo cho nghiên cứu sinh! Một đám tiền bối trong phòng học cười phì thành tiếng: Không quản chuyện đề thi khó tới mức như thế nào, vấn đề nhiều nam sinh dự thi như vậy lại thua một nữ sinh.
Ngón tay của giáo sư Lý chỉ vào mấy thằng nhóc: “Lúc tôi còn đi học, có lúc điểm kém so với nữ sinh, nhưng không làm bộ dạng giống các em, kém hơn thì rượt đuổi, phàn nàn cái gì?”
Đuổi theo không kịp, đuổi nhiều năm như thế vẫn không kịp được. Tới lòng tin đuổi tiếp, bọn họ cũng không có.
“Học thật tốt, học thật chuyên tâm. Giáo sư không nói cần tự học. Kiến thức y học giống như biển lớn ngoài kia, học hoài không hết.” Giáo sư Lý nói lời thấm thía với bọn hậu bối nhỏ tuổi: “Đến tận bây giờ, mỗi ngày tôi đều phải xem tập san học thuật, hiểu rõ thông tin trong ngày sản xuất.”
Toàn bộ sinh viên y đứng ở đây đều nhận sự dạy dỗ.
“Bác sĩ Tạ, tôi không cần phải nói em. Tôi biết chắc rằng em còn bỏ nhiều công sức hơn so với tôi.” Giáo sư Lý đột nhiên chuyển lời, nói với mọi người xung quanh.
Giáo sư lớn học thuật cũng sẽ nói vài câu chọc đùa. Tạ Uyển Doanh đỏ mặt: “Không đâu ạ…”
Quay đầu lại nói về bệnh này, các giảng viên ở đây hiện tại kỳ thật đều không biết làm sao mới phải. Bệnh ngang cấp nhất định cần ưu tiên xử lý trước. Cùng cấp cũng rơi vào cảnh thập tử nhất sinh giống như vậy.
“Chi bằng để bác sĩ Đàm nhận bệnh nhân này?” Giáo sư Lý đưa ra đề nghị: “Vì các cô ấy tín nhiệm bác sĩ Tạ, mà bác sĩ Tạ là sinh viên của bác sĩ Đàm.”
“Có điều, giáo sư Lý ông và tổ của chủ nhiệm Thẩm đang ở đây. Bác sĩ Đàm không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, để cho bác sĩ Cao nhận bệnh nhân này không phải càng tốt sao?” Bác sĩ tổng hợp khác tính toán mới đáp: “Nếu thật là khối u ác tính, tiếp sau khi phẫu thuật, còn cần điều trị nhiều cái khác. Có kinh nghiệm hay không rất quan trọng.”