Chu Hội Thương là người bước vào sau cùng, nói: “Nếu không phải các cậu có chỗ trống, thì chúng tôi đã vào phòng bao của khoa ngoại thần kinh và năm khoa nội ngồi ăn với nhau rồi.”
Một nhóm người vừa nghe anh nói xong thì kinh ngạc: “Sao? Người của bệnh viện chúng ta tối nay cũng đến đây ăn sao?”
Chứng tỏ nơi này là nơi mà các nhân viên của Hiệp hội Y khoa Quốc gia thỉnh thoảng thay đổi chế độ ăn uống.
“Không phải hôm nay mọi người tổ chức cuộc họp muộn sao? Nên mọi người mới cùng tìm một nơi có nhiều người ăn đấy.” Chu Hội Thương đẩy mắt kính lên, bước qua, thấy Chu Tuấn Bằng giúp anh kéo ghế ra thì ngồi xuống, quay qua thì thấy Tạ Uyển Doanh, anh nói: “Đàn anh Tào của em đang ở phía đối diện, em có thể đi sang đó.”
Đàn anh Chu nói ra quá đột ngột, bây giờ cô đang thực tập ở khoa ngoại tổng quát với thầy Đàm, nào dám nghĩ đến khoa khác chứ? Tạ Uyển Doanh nghĩ không biết nên trả lời thế nào.
“Không cần ngại ngùng. Bên kia đã dọn món lên rồi, em đi qua đó nhìn xem có món gì ngon thì quay lại nói với bọn anh, bọn anh gọi món đó.” Chu Hội Thương nhận thấy đề nghị của mình vừa nãy không ổn lắm nên giúp cô viện một cái cớ hoàn hảo.
Người khác nghe xong lời của Chu Hội Thương thì hiểu nhầm, Lý Văn Hào hỏi: “Bác sĩ Tạ thích khoa thần kinh sao?”
Ơ kìa, không phải vừa nãy người ta thấy thích thú với khoa tim mạch sao? La Yến Phân bối rối.
Không cần biết thế nào, lời này vừa được nói ra, mỗi giáo viên trong khoa ngoại tổng quát đều hướng mắt về phía cô, Tạ Uyển Doanh nhìn nhận đúng vấn đề: “Em mới vào thực tập ở khoa lâm sàng, khoa đầu tiên thực tập cũng chưa xong. Em cũng không thể chắc chắn sau này sẽ đến khoa nào.”
Thực tập sinh được giữ lại không phải muốn vào khoa nào thì vào, mà đầu tiên phải có lãnh đạo cần bạn. Chỉ có thể nói cô phải tự biết mình.
Chu Tuấn Bằng chống hai tay lên cằm, nheo mắt, cố tình hỏi cô: “Hỏi là em thích khoa nào. Thích cơ mà, không hiểu rõ khoa nào cũng không sao, dựa vào cảm nhận của em nói xem em thích khoa nào.”
Tôn Ngọc Ba đập bàn với anh: “Không hiểu cũng có thể nói thích sao? Cậu chỉ là muốn kéo người đến khoa tốt nhất của cậu thôi có đúng không? Có muốn tôi kéo Hoàng Chí Lỗi đến tranh cãi với cậu không?”
Thầy Tiểu Tôn và tiền bối Chu bỗng nhiên cãi nhau. Tạ Uyển Doanh và những người khác đều sững sờ.
“Hai người xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Hội Thương chỉ vào hai người trẻ tuổi mà nói.
“Thầy Tôn và tiền bối Chu hẳn là đồng hương nhỉ?” Tạ Uyển Doanh đoán.
Chu Tuấn Bằng và Tôn Ngọc Ba đồng thanh: “Có phải em biết được gì không?”
Phản ứng như vậy thì chắc là cô đoán đúng tám chín phần rồi.
“Hai người cùng quê tại sao lại giấu chúng tôi?” Nhóm người trong bàn la lên.
Chu Tuấn Bằng và Tôn Ngọc Ba từ chối thẳng thừng: “Không, không…”
Chu Hội Thương to tiếng gọi về phía ngoài cửa: “Hoàng Chí Lỗi!”
Hoàng Chí Lỗi ở ngoài hành lang nghe được có người gọi mình thì ngoái đầu lại, đúng lúc nhìn vào phòng bao thấy đồng nghiệp của mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Hai người đồng hương của cậu ở đây mà không chào hỏi nhau à?” Chu Hội Thương đặt tay lên miệng gọi anh lại.
Nghe phải chào hỏi đồng hương, Hoàng Chí Lỗi chạy đi giống như trốn khỏi dịch bệnh, cũng có thể là chạy về phòng bao của mình thông báo một tiếng.
“Thầy Chu này rất biết đùa đấy.” La Yến Phân khẽ nói với Tạ Uyển Doanh, chứng tỏ rõ ràng là thỉnh thoảng sinh viên cũng thích tám chuyện với giáo viên.
Lúc trước ít tiếp xúc với thầy Chu nên không hiểu rõ về tính cách của thầy ấy. Tạ Uyển Doanh nhớ lại, thầy Đàm và thầy Phó là một kiểu giáo viên khác.
So với việc Chu Hội Thương thích trêu đùa những người trẻ, thì sau khi Phó Hân Hằng bước vào và ngồi xuống ghế, anh ấy đặt thực đơn lên đùi rồi từ từ xem, rất yên lặng.