Đàm Khắc Lâm sờ cằm, nghiên cứu xong tên món ăn có vẻ như đã được ghi trong menu thanh toán.
Hai giáo sư nghiêm túc không có hứng thú tham gia vào những lời nói đùa.
“Em có điện thoại kìa.”
Bị người kế bên đẩy, Tạ Uyển Doanh lấy điện thoại ra.
“Doanh Doanh, cậu có ở ký túc xá không?”
“Lệ Tuyền?” Nghe giọng nói của bạn thời thơ ấu, Tạ Uyển Doanh rất ngạc nhiên.
“Mấy ngày nay tôi đến thủ đô có việc, vừa đúng lúc đi ngang trường của các cậu, muốn đến tặng cậu ít đồ. Cậu có đó không? Nếu không thì tôi để đồ của cậu ở đâu đây, tôi gửi cho cậu xong thì đi ngay, không làm phiền công việc của cậu đâu.”
“Tôi đang…” Tạ Uyển Doanh muốn giải thích với bạn.
Tôn Ngọc Ba ở bên cạnh nói: “Là bạn em à? Nếu vẫn chưa ăn cơm thì gọi cô ấy đến ăn luôn.”
Chỉ là chuyện thêm chén đũa mà thôi, thầy giáo cũng thật rộng rãi.
Tạ Uyển Doanh cảm ơn giáo sư trước: “Tôi đang ở quán Kim Ngọc.”
“Để tôi nói với bác tài.” Ngô Lệ Tuyền báo cho bác tài biết địa chỉ, rồi hỏi: “Tối nay cậu ăn cơm với ai đấy?”
“Với bạn học và giáo sư.”
“Liên hoan à.” Ngô Lệ Tuyền vừa nghe thì nói: “Tôi đến đưa đồ cho cậu xong thì đi ngay.”
Điện thoại vừa được đặt xuống chưa đầy một phút thì lại đổ chuông.
“Tôi đang ở phía trước của Kim Ngọc này. Bác tài nói rất may là có chỗ dừng xe.” Ngô Lệ Tuyền nói: “Thật tình cờ.”
Nói với giáo sư một tiếng, Tạ Uyển Doanh vội vàng chạy xuống đón bạn, chẳng mấy chốc đã đến cửa đại sảnh.
“Ở đây này, Doanh Doanh.” Ngô Lệ Tuyền hét lớn, hai tay xách mười mấy cái túi đựng quà, rất đồ sộ.
“Cậu đem gì nhiều vậy?” Tạ Uyển Doanh bị cô ấy dọa.
“Là trà của cửa hàng tôi, tất cả các túi trà ngon đều mang qua cho cậu. Một mình cậu uống không hết cũng không sao, có gửi cho đàn anh đàn chị của cậu, và cả giáo sư đồng nghiệp của cậu nữa. Lần trước tôi bị bệnh, đàn chị của cậu kê thuốc cho tôi, tôi phải cảm ơn người ta.” Ngô Lệ Tuyền giải thích với cô: “Còn nữa, mẹ nuôi nói rất đúng, cậu sẽ không tham gia vào các mối quan hệ cá nhân, nên dặn dò tôi giúp cậu. Bình thường đón năm mới thì đem quà đến biếu giáo sư với lãnh đạo, giúp kéo gần tình thầy trò, cậu hiểu không?”
“Mẹ tôi…” Vừa nghe xong lời của bạn thân lúc nhỏ, Tạ Uyển Doanh đành chịu. Từ nhỏ mẹ cô đã nói Lệ Tuyền biết đối nhân xử thế hơn cô, cô khá thích đọc sách nhưng lại không biết làm một người tinh ý, hơn nữa vẫn luôn tin chắc rằng những điều đó rất vô dụng. Cô nói rõ với bạn thuở nhỏ: “Giáo sư của tôi không thích cũng không cho học trò có cơ hội hối lộ.”
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ hại giáo sư của cậu sao?” Ngô Lệ Tuyền cười lớn muốn cô an tâm: “Loại chuyện này tôi rành hơn cậu, vạch kẻ màu đỏ nào không được giẫm lên, chính tôi cũng sợ vào tù mà. Tôi muốn nhân tiện kết thêm vài người bạn, bởi vì họ đều là bạn của cậu, giao tiếp rộng có rất nhiều lợi ích đấy. Những loại sản phẩm về trà này vốn dĩ là tặng cho khách hàng dùng thử, không tốn tiền.”
Hóa ra là như vậy. Tạ Uyển Doanh yên tâm rồi.
“Đồ đạc nhiều quá, tôi giúp cậu xách đặt ở đâu đó nhé.” Ngô Lệ Tuyền không để cho cô xách toàn bộ, sợ nặng quá nên đã cùng xách vào đại sảnh với cô: “Tay cậu cầm dao mổ quan trọng lắm, không thể để nó mệt được.”
Không ngờ, phía trước vừa hay có người đứng đó nghe được, bật cười khanh khách: “Tay cầm dao mổ không thể để nó mệt…”
Muốn anh ta cười chết sao. Anh ta chỉ từng nghe không thể để cho tay đánh piano mỏi mệt, chứ chưa nghe không thể để cho tay cầm dao mổ bị mệt.
Nghe được giọng cười sảng khoái, Ngô Lệ Tuyền và Tạ Uyển Doanh dừng tám chuyện, nhìn về phía trước.
Một anh chàng đẹp trai đeo kính, mặc áo sơ mi màu lam với quần jeans, trông có vẻ hơi giống một công tử điệu đà, cười mỉm nhìn hai cô gái.
Ngô Lệ Tuyền có vẻ như quen với người này, hỏi bạn thời thơ ấu của mình: “Là đàn anh Hoàng của cậu phải không, Doanh Doanh?”