Lãnh đạo ở phía bên kia oanh tạc nói một đống lời.
Đàm Khắc Lâm càng nghe càng buồn bực: "Chủ nhiệm Trịnh, nếu không thì như vậy, ông gọi điện thoại cho chủ nhiệm Thẩm của chúng tôi nói có được không? Chủ nhiệm Thẩm đã nói nếu có việc cần giúp đỡ có thể gọi chúng tôi. Nhưng không thể vượt qua ranh giới, có phải không? Muốn sinh viên của tôi học hỏi nhiều hơn từ các giáo sư cũ, nhưng có một số việc mà không phải một sinh viên như cô ấy có thể gánh vác. Nếu như nói em ấy không cần chịu trách nhiệm thì cũng không cần em ấy phải gia nhập đội ngũ chính thức.”
Một nhóm người lắng nghe và phát hiện ra điều gì đó.
“Anh ấy nói sinh viên của anh ấy là ai vậy?” Vu Học Hiền hỏi.
Chu Hội Thương nhướng mày: Còn có thể là ai được nữa?
Nhìn theo ánh mắt của Chu Hội Thương, Vu Học Hiền quay đầu lại thấy Tạ Uyển Doanh đang pha trà.
“Anh ấy chỉ có một sinh viên là em ấy sao?” Vu Học Hiền không thể tin rằng người mà Đàm Khắc Lâm đang nhắc đến là Tạ Uyển Doanh.
“Không phải là bốn sinh viên sao? Cậu nghĩ rằng có thể là ba người kia không?” Chu Hội Thương phản bác lời này của anh ấy càng ngắn gọn rõ ràng.
Đồng thời sau khi nói xong lời này, Tào Dũng cười khẽ hai tiếng.
Sự chênh lệch giữa các sinh viên với nhau, các giáo sư có kinh nghiệm chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay.
Về khí chất, Tạ Uyển Doanh bỏ lại ba nghiên cứu sinh lớn tuổi khác một con phố. Không thể không nói người trẻ tuổi có tài năng là ưu thế bẩm sinh.
“Tôi không nghe nhầm sao? Anh ấy nói điện thoại với chủ nhiệm của khoa ngoại một, nói khoa ngoại một muốn mượn sinh viên của anh ấy sang đó sao?’ Vu Học Hiền tiếp tục hỏi Chu Hội Thương, thật sự là khó có thể lý giải những lời Đàm Khắc Lâm nói.
Quan hệ của khoa ngoại một với khoa ngoại hai không tốt là điều mà toàn bệnh viện đều rõ ràng, nhưng mà chưa bao giờ nghe nói quan hệ giữa hai khoa không tốt đến mức muốn cướp một sinh viên. Điều đó là không cần thiết vì có rất nhiều sinh viên y khoa. Chưa kể, khoa phẫu thuật sẽ tranh cướp một nữ sinh y khoa sao?
“Cái này giống như việc có rất nhiều đóa hoa nhưng mà xem ra chỉ có một đóa vừa ý thì phải làm sao bây giờ?” Chu Hội Thương trêu ghẹo, vừa âm thầm quan sát bạn học cũ của mình là Tào Dũng.
Ánh mắt thâm trầm của Tào Dũng nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng thực tế lại nhìn thấu nhất cử nhất động của đối phương, nghiễm nhiên là sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?” Vu Học Hiền cũng giống như những người khác đều cảm thấy có điều gì đó không ổn, chỉ thấy Đàm Khắc Lâm càng nói điện thoại sắc mặt càng đen.
Tất cả các âm thanh khác trong phòng đã biến mất.
Chỉ còn lại đàm giọng nói nặng nề như muốn phun lửa về phía đối phương của Đàm Khắc Lâm: “Chủ nhiệm Trịnh, tôi đã nói rõ với ông rồi. Tôi không thể mở cái cửa sau này. Lần này mở ra được. Vậy lần sai ai cũng có thể mượn sinh viên của tôi có phải hay không?”
Không được, ai đó nghe thấy vậy muốn bật cười.
Nếu cái cửa này được mở ra, nó thực sự phù hợp với suy nghĩ của một số người.
Hoàng Chí Lỗi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên anh ấy ngu xuẩn đem tiểu học muội cho mượn, không nghĩ tới chẳng nhẽ bên khoa ngoại hai sắp giống như anh sao?
Chu Tuấn Bằng ngồi đối diện từng vì thế mà cười anh, hiện tại cũng đang âm thầm cười đến khom lưng sắp lăn lộn trên mặt đất.
Cũng may hôm nay vấn đề nan giải này không ở trên đầu Hoàng Chí Lỗi anh, Hoàng Chí Lỗi anh sẽ không ngu xuẩn nữa. Chịu áp lực là người của khoa ngoại hai. Anh có thể bàng quan ngồi xem, có lẽ tiếp theo lại cùng đàn anh Tào nhân lúc cháy nhà mà cướp được tiểu học muội về lại khoa thần kinh thì sao?
“Hai người các cậu...” Tôn Ngọc Ba chỉ hai đồng hương đang trộm vui mừng, đưa ra ánh mắt cảnh cáo: Tất cả đều là hỗn đản chỉ chờ thời cơ mà hành động.
Bụp! Đàm Khắc Lâm cúp điện thoại và trực tiếp đặt xuống mặt bàn.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy lửa giận trong lòng anh ấy sắp bùng lên thiêu cháy trần nhà.
“Uống trà uống trà.” Chu Hội Thương hòa giải.
Lại nhìn sang bên cạnh có người đã uống. Thì ra Phó Hân Hằng tự mình lấy lá trà để trong bình giữ nhiệt gốm sứ ngâm trước uống.