Thế mà giáo sư Phó lại thích uống trà. Tạ Uyển Doanh xoay người nhìn thấy một màn này liền nghĩ trong lòng.
Ngô Lệ Tuyền phát hiện ánh mắt của cô, hiểu ra được điều gì đó, nói với cô: “Giáo sư kia thích trà đặc. Lát nữa tôi sẽ để lại cho cậu một ít.”
Bởi vì người miền Bắc không uống trà đạo, trong nhà hàng chuẩn bị đầy đủ các chén gốm sứ lớn, có nắp tà. Biết người bên này cũng không uống trà đặc, Ngô Lệ Tuyền pha loãng màu sắc của nước trà.
Trà pha xong được nhân viên phục vụ đặt lên bàn. Mỗi người cầm một cốc, vừa uống vừa an tĩnh đến đáng sợ. Có thể thấy được sau cuộc điện thoại vừa rồi, bầu không khí vẫn chưa được điều chỉnh lại.
Tạ Uyển Doanh và cô bạn thơ ấu ngồi trở lại ghế, vừa rồi bận rộn pha trà nên không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Người của khoa ngoại một vừa gọi điện nói chuyện với giáo sư Đàm về cô.” La Yến Phân nháy mắt với cô ý bảo cô cẩn thận một chút.
Khoa ngoại một tìm cô có chuyện gì? Trong lòng Tạ Uyển Doanh tự hỏi không biết là ai gọi điện.
“Em…” Đàm Khắc Lâm vừa mở miệng liền phát hiện tất cả những người trong phòng đang vùi đầu uống trà đều ngẩng đầu lên, mặt mày không khỏi lạnh lùng: Khá lắm, sinh viên của anh ta quả nhiên là nhân vật được vạn người chú ý.
“Giáo sư Đàm, thầy gọi em ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi.
“Đúng vậy, em gọi điện thoại cho bố của đứa bé kia…” Hàng lông mày dài của Đàm Khắc Lâm nhíu lại, đang cân nhắc về điều gì đó. Một cuộc điện thoại của khoa ngoại một đã khiến anh ta ý thức được có lẽ anh ta vẫn đánh giá thấp thực lực của học trò.
“Ý của giáo sư Đàm là sẽ nhận Nhã Trí vào nhập viện sao ạ?” Tạ Uyển Doanh nghe được lời này của giáo sư, vui mừng khôn xiết.
Nhìn sinh viên này, đầu gỗ đến mức căn bản không nghe thấy chuyện anh ta vừa cãi nhau với ai, tay trái Đàm Khắc Lâm sờ lên trán nói: “Đúng vậy…”
“Bây giờ em lập tức gọi điện thoại cho bố của cô bé.” Tạ Uyển Doanh cầm điện thoại di động vừa gọi điện thoại thông báo cho người nhà bệnh nhân, vừa vòng qua bàn cùng giáo sư thương lượng: “Giáo sư Đàm, nếu không thì trước tiên nhận cô bé vào tạm thời nằm ở giường phụ, chờ khi nào có giường có thể lập tức chuyển qua. Em sẽ nói chuyện qua với chị y tá. Em sẽ cho cô bé kiểm tra sau khi nhập viện, trước tiên sẽ làm tất cả các xét nghiệm thường xuyên phải làm khi nhập viện, kể cả kiểm tra máu để rút ngắn thời gian, để cô bé được phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Một nhóm bác sĩ thấy cô móc sổ ghi chép lâm sàng ra khỏi túi, giật mình khi thấy cô ra ngoài ăn cơm mà ngay cả cái này cũng mang theo. Không chỉ có vậy, Tạ Uyển Doanh lật ra bên trong, trong đó có một kế hoạch điều trị và chỉ định của bác sĩ mà trước đó cô đã lên kế hoạch cho tiểu Nhã Trí.
“Này!” Lưu Trình Nhiên không thể không kéo cô một chút, nhắc nhở cô hiện tại không phải ở bệnh viện mà đang ở bên ngoài ăn cơm uống trà.
Đàm Khắc Lâm tựa lưng vào ghế, trong con ngươi lạnh nhạt thoáng chốc lóe lên một tia giật mình: Anh ta vừa mới mở miệng thế mà cô đã chuẩn bị tốt lấy ra hết toàn bộ.
Không giống người của khoa ngoại hai, bên cạnh một đống người xem trò vui, có người trực tiếp cười ha ha, có người dứt khoát nhịn không được cười phun cả một ngụm trà.
“Bạn học tiểu Tạ đúng là một cô gái kim cương.” Thấy có điều không ổn, Tôn Ngọc Ba vẫy vẫy tay với sinh viên: “Mau trở về ngồi đi!”
Nhận thấy mình quá lo lắng, Tạ Uyển Doanh xoay người đi về, điện thoại di động kề sát bên tai nói chuyện với người nhà bệnh nhân: “Là bố của Nhã Trí phải không ạ? Tôi là bác sĩ Tạ, là sinh viên của bác sĩ Đàm, bác sĩ Đàm bảo tôi thông báo cho anh có thể mang Nhã Trí đến làm thủ tục nhập viện. Ngày mai có thể tới đây, tôi ở trong bệnh viện chờ mọi người…”
“Sinh viên y khoa vừa vào lâm sàng rất nhiệt tình.” Vu Học Hiền thấy dáng vẻ này của Tạ Uyển Doanh thở dài nói.
Vấn đề đặt ra là sự nhiệt tình này của các tân binh y tế có thể giữ lại bao. Thực hành lâm sàng rất có thể làm cho mọi người trở thành vô cảm.
Một nhóm lãnh đạo chuyên nghiệp không chú ý đến sự nhiệt tình hay không nhiệt tình của cô, mà là đột nhiên để ý đến quyển sổ ghi chép mở ra trong tay cô.