Tạ Uyển Doanh tức thì ngậm chặt miệng, trong lòng biết rõ bản thân ăn nói vụng về sẽ không nhận lời tâng bốc từ lãnh đạo nên tốt nhất cô không mở miệng nhiều, chủ yếu lắng nghe lãnh đạo nói chuyện.
"Đừng đứng đó hoài, à phải rồi, em nói em có việc bận…như vậy đi, bác sĩ Giang, cậu đưa em ấy đến phòng bệnh xem xét tình hình bệnh nhân trước. Lát nữa tôi và những người khác sẽ qua sau." Chủ nhiệm Trịnh ra chỉ thị.
"Vâng." Nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo, bác sĩ Giang đưa một mình Tạ Uyển Doanh tới phòng bệnh trước.
Nhân viên phòng mình nhập viện đương nhiên sẽ nằm ở giường bệnh tốt nhất, bệnh nhân được sắp xếp vào phòng đầu tiên trong đó chỉ có duy nhất một giường.
Đi đến cửa phòng bệnh liền đẩy cửa đi vào trong.
Y tá nằm viện Lý Xảo Văn ngồi trong góc ở đầu giường, liên tục lau nước mắt, không buồn nói chuyện, lại sửa sang lại đồ vật trên tủ đầu giường.
"Các em nói chuyện đi." Bác sĩ Giang để cho phụ nữ các cô cùng nhau tâm sự, bản thân ông thì lui ra ngoài đóng cửa lại.
"Chị ơi, cơ thể chị thế nào rồi ạ?" Tạ Uyển Doanh đi qua quan tâm.
Quay đầu nhìn thấy cô, Lý Xảo Văn tay chân luống cuống, muốn với lấy cái ghế: "Bác sĩ Tạ, em ngồi đi."
"Để em tự lấy." Tạ Uyển Doanh trực tiếp dịch cái ghế ra ngồi xuống.
Lý Xảo Văn khịt khịt mũi, cúi thấp mặt nghiêm túc, nghiễm nhiên tâm trạng không ổn định.
"Chị đừng lo lắng quá, chủ nhiệm Thẩm của chúng em nói các giáo sư già bên ngoại tổng hợp 1 có đủ kinh nghiệm, sẽ điều trị bệnh của chị thật tốt." Tạ Uyển Doanh nói.
Lời này đối với Lý Xảo Văn mà nói giống như mở được nút thắt trong lòng: "Chị hỏi bọn họ, họ không thể cho chị câu trả lời chắc chắn."
"Chị đang lo là khối u ác tính đúng không?"
"Ừm…"
Tạ Uyển Doanh điều chỉnh ngữ điệu cho phù hợp, chậm rãi nói cho bệnh nhân biết: "Hôm trước chúng em bàn bạc với giáo sư Lý, cảm giác của ông ấy giống với em, có lẽ không hẳn là khối u ác tính. Ác tính ban đầu sẽ không đau, còn chị thì lại thấy đau. Mặc dù có vật gì đó y như bị kết tụ, nhưng nói không chừng chỉ là chặn bên trong, bởi vì nó là bộ phận chính giữa của ống tiểu, thêm nữa chỗ này…đứng dậy liền phát bệnh là ở u nang. Tóm lại phải cắt bỏ mới biết được. Có lẽ bác sĩ ở đây có ý tưởng không khác mấy so với em. Chẳng qua là chưa cắt bỏ để tiến hành trị bệnh trước, nên không thể nói chính xác 100% với chị được."
Nghe cô nói vậy, tinh thần của Lý Xảo Văn dịu đi rất nhiều: "Em cảm thấy sẽ ổn phải không? Như vậy thì chị sẽ tin tưởng cảm giác của em. Bởi vì em đã tìm ra giúp chị mà."
"Dù cho không tốt thì chị cũng đừng khóc." Tạ Uyển Doanh cười một cái với cô ấy.
Trông thấy cô cười, nét mặt Lý Xảo Văn nhẹ nhõm đôi chút, tiếp đó lại có vấn đề muốn hỏi cô: "Bọn họ nói không biết nên tiến hành nội soi bụng hay khai mở bụng, bác sĩ Tạ em cho rằng cái nào sẽ tốt hơn?"
"Nếu như em nhớ không lầm, nội soi ổ bụng để phẫu thuật bàng quang thì thời điểm hiện tại tính trong bệnh viện chúng ta hay thậm chí cả nước đều rất ít người tiến hành được." Tạ Uyển Doanh có hiểu qua tình huống này nhờ hỏi chuyện La Yến Phân, bởi vậy La Yến Phân mới dùng đủ mọi giá để tới khoa ngoại tổng hợp 2 muốn học trộm kỹ thuật căn bản soi ổ bụng của giáo sư Đàm.
Lý Xảo Văn nhớ tới buổi tối hôm qua có nói chuyện với y tá trưởng: "Khoa ngoại nước tiểu bí của bệnh viện chúng ta bên ngoại tổng hợp 1 đã có từ bảy tám năm trước rồi."
"Ngay từ đầu, chủ nhiệm Thẩm của chúng em đã nói, nền tảng của các giáo sư bên ngoại tổng hợp 1 rất vững vàng, bệnh khó tới đâu cũng không đánh gục được, làm điều trị ở đây là hợp lý nhất." Tạ Uyển Doanh khẽ gật đầu.
"Bệnh này không thể tiến hành nội soi bàng quang sao?"
Khả năng đối phương bị bệnh sau đó sinh ra lo sợ đủ thứ, liền quên mất một phần kiến thức y học. Tạ Uyển Doanh kiên nhẫn giải thích tiếp: "Nội soi bàng quang là soi bên trong, cái kiểm tra là bên trong bàng quang. Bệnh này của chị bộ phận bị bệnh chủ yếu là bàng quang giữa rốn. Nếu như chọn tin tưởng vào bác sĩ chẩn trị, thì không cần suy nghĩ nhiều thứ không tốt."
Ngẫm lại những câu này cũng không sai, Lý Xảo Văn nắm chặt tay cô: "Bác sĩ Tạ, cảm ơn em. Sau khi nói chuyện với em một lát, chị thấy dễ chịu hơn nhiều."