Vài giọng nói phát ra từ cửa ra vào: “Sinh viên này còn trẻ nhưng ăn nói lại khá chững chạc.”
“Sinh viên y khoa thực tập lâm sàng bao lâu rồi, bây giờ đang học giáo sư nào thế?”
“Học sinh lớp tám năm, là học sinh của giáo sư Đàm.”
Thì ra là mấy vị giáo sư lão làng tốt nghiệp lớp tám nam của Hiệp hội Y khoa Quốc gia từ lâu rồi. Tạ Uyển Doanh nhớ trước đó đã có người giới thiệu qua lịch sử của lớp này.
Cửa phòng bệnh mở ra, Tạ Uyển Doanh đứng dậy.
Lý Xảo Văn cũng đang chuẩn bị đứng lên theo thì một nhóm bác sĩ đi vào nói: “Giờ cô là bệnh nhân, ngồi xuống đi.”
Theo sau là mấy vị tiền bối đức cao vọng trọng, tóc đều đã bạc, một số đeo kính lão một số thì không. Chắc cũng phải trên bảy mươi tuổi giống chủ nhiệm Lý, sớm có thể nghỉ hưu về nhà nghỉ ngơi rồi. Nhưng gừng càng già thì càng cay, họ được mời quay lại bệnh viện. Một là làm chuyên gia khám bệnh ở khoa ngoại, hai là thỉnh thoảng được mời về để tham gia chỉ đạo khi có các sự kiện quan trọng.
Một số giáo sư đã có mặt, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng như đang trong một buổi hội thảo học thuật cao cấp nhất.
Tạ Uyển Doanh, người đang đứng sau đám người, đang suy nghĩ mình có nên ra ngoài hay không. Nhưng ngay khi cánh cửa đóng lại, bác sĩ Giang vẫy tay với cô rồi ra hiệu cho cô ở lại.
Sự xuất hiện của các giáo sư khiến bệnh nhân cảm thấy hơi lo lắng.
“Không phải con bé vừa nói với cô sao? Cô lo cái gì chứ? Bây giờ lo lắng không bằng vui lên đi. Bệnh tật thích những người hay u sầu và không thích những ai luôn tươi cười.” Mấy vị giáo sư trêu chọc cho bệnh nhân vui vẻ lên.
Vừa nghe thế, trên mặt Lý Xảo Văn bắt đầu nở nụ cười. Nghĩ đến cuối tuần này, đáng lẽ lãnh đạo các bộ phận sẽ nghỉ ngơi vậy mà lại đưa các vị giáo sư lão làng đến tận đây khám bệnh cho cô, có những người đồng nghiệp ấm áp như vậy thì không có điều gì phải lo lắng nữa.
“Bệnh của cô, em ấy đã nói với cô những phần nên giải thích, mà giải thích rất rõ ràng, chính xác.” Một vị giáo sư chỉ vào Tạ Uyển Doanh đứng sau đám người và nói.
Không ngờ ánh mắt sắc bén của giáo sư biết cô đứng ở phía sau, Tạ Uyển Doanh vẫn yên lặng đứng.
“Nào, để tôi xem có gì đang phát triển trong người cô?”
Các giáo sư muốn khám cho bệnh nhân. Mọi người đều lùi lại.
Ba vị tiền bối vây quanh giường bệnh nhân, chủ nhiệm Trịnh cũng đứng cùng. Những bác sĩ trẻ tuổi và sinh viên y khoa khác toàn bộ đều đứng bên ngoài.
Kiễng chân lên, Tạ Uyển Doanh lén nhìn cách khám bệnh của vị giáo sư thâm niên từ trong đám đông. Tốc độ khám của ông khá chậm, hơn nữa động tác rất nhẹ nhàng. Ba vị giáo sư khác cũng nhẹ nhàng ấn vào bụng dưới bệnh nhân, thảo luận với nhau một chút rồi nói: “Cô gái à, hình ảnh CT rất nhỏ, khám lâm sàng thì không thể sờ thấy được.”
Nghe giáo sư nói vậy, Lý Xảo Văn thở dài, thầm nghĩ có phải do mình xui xẻo không.
“Tuy nhiên, tỉ lệ mắc bệnh ở chỗ này cần phải chú ý vì rất hiếm gặp, một khi đã xảy ra thì có thể là bệnh hiểm nghèo nên cần hết sức lưu ý. Vì vậy, cô thật may mắn vì đã gặp một bác sĩ giỏi, người đã giúp cô phát hiện bệnh sớm.”
Khi giáo sư nói lời này, Lý Xảo Văn thẳng thắn gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, tôi không khỏe ba năm rồi, trước đó cũng không tìm ra nguyên nhân vì sao lại vậy, chỉ có bác sĩ Tạ phát hiện được.”
“Bệnh này mà khám định kỳ thì khó mà phát hiện ra được. Đương nhiên, cô đã không khỏe mấy năm rồi, chắc lúc đầu chỉ là dư quang làm cô khó chịu, nhưng nó có thể làm tổn thương cơ thể. Trước đó, nó nhỏ hơn nên không thể phát hiện bằng CT. Tuy ở giai đoạn đầu, CT có thể phát hiện ra chỗ này của cô phát triển không tốt nhưng khi lớn dần sẽ trở thành một căn bệnh nguy hiểm, cô có thể mổ trực tiếp. Khi đó, các triệu chứng của cô sẽ nhẹ hơn, bác sĩ cũng không thể nghi ngờ chỗ này có vấn đề.”