Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 376 - Chương 376 - Được Các Tiền Bối Quan Tâm

Chương 376 - Được các tiền bối quan tâm
Chương 376 - Được các tiền bối quan tâm

“Tóm lại, bây giờ đã kiểm tra ra rồi, chữa trị cho tốt mới là quan trọng nhất.”

“Phẫu thuật dự tính sắp xếp vào lúc nào vậy, chủ nhiệm Trịnh?”

“Sắp xếp vào thứ 2 hoặc thứ 3 tới. Kiểm tra trước phẫu thuật của cô ấy có thể làm xong trong 2 ngày. Chúng tôi cũng muốn giúp cô ấy sớm giải quyết hết vấn đề này, như vậy trong lòng cô ấy không cần cứ phải lo lắng nữa.” Chủ nhiệm Trịnh nói.

“Chạng vạng tối qua vừa nhận được thông báo lập tức sắp xếp cho cô ấy nhập viện, tối qua cô ấy về nhà thu dọn chút đồ đạc rất trễ mới quay lại. Có thể tối qua một mình ngủ trong phòng trong lòng có chút khó chịu. Hôm nay chủ nhiệm và các giáo sư mọi người đích thân đến thăm cô ấy, bây giờ tôi thấy tâm trạng cô ấy tốt lên nhiều rồi.” Y tá trưởng nói tiếp: “Đến cả bác sĩ Tạ cũng đến rồi. Nghe nói chồng cô ấy sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con cái xong sẽ qua đây với cô ấy, tôi nghĩ tâm trạng cô ấy sẽ càng tốt hơn nữa.”

Tâm trạng của Lý Xảo Văn đã vui vẻ hơn rất nhiều.

“Nghỉ ngơi cho tốt, thứ 2 hoặc thứ 3 bác sĩ giỏi nhất trong khoa sẽ phẫu thuật cho cô, yên tâm đi, phẫu thuật có lẽ không có gì lớn.” Những lời này của mấy vị giáo sư lão làng năm xem như là chắc như đinh đóng cột.

Lúc này, một nhóm y tá đứng ở ngoài cửa nghe thấy tin tốt của đồng nghiệp cũng vui mừng cùng cô ấy.

“Y tá trưởng cô ở lại chăm sóc thêm cho cô ấy đi.” Chủ nhiệm Trịnh dặn dò.

“Người của chúng tôi, đương nhiên là sẽ ở bên chăm sóc thật tốt rồi.” Y tá trưởng trả lời.

Thăm bệnh nhân xong, các bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh.

Tạ Uyển Doanh vừa muốn lén quay về khoa của mình.

“Bác sĩ Tạ, đến đây đi.” Chủ nhiệm Trịnh vẫy tay với cô.

Lãnh đạo cho gọi, Tạ Uyển Doanh đành phải đi qua.

“Vị này là giáo sư Trương, đàn anh lão làng lớp tám năm của em đó.” Chủ nhiệm Trịnh giới thiệu cho cô.

Giáo sư Trương là giáo sư lão làng duy nhất trong 3 vị giáo sự không đeo mắt kính, ánh mắt rất sắc bén.

“Nếu như không kể đến lớp tám năm, đàn anh của em ở đây càng nhiều hơn, hết lớp này đến lớp khác toàn bộ đều là đàn anh cả.” Chủ nhiệm Trịnh tiếp tục nói.

Khoa ngoại tổng hợp 1 không giống khoa ngoại tổng hợp 2 có một nhóm lớn từ viện y khoa khác đến, thuộc nhánh của Quốc Hiệp.

“Chào giáo sư, chào thầy ạ.” Tạ Uyển Doanh gật đầu khom lưng chào hỏi tất cả tiền bối.

“Bây giờ em đang thực tập cùng ai.?” Ba vị tiền bối lâu năm hỏi tình hình của cô.

“Giáo sư Đàm ạ.”

Nghe thấy câu trả lời này của cô, ba vị giáo sư mỗi người một câu nói:

“Em nói là Đàm Khắc Lâm đúng không?”

“Kỹ thuật nội soi ổ bụng của Đàm Khắc Lâm rất tốt.”

“Chỉ là nghe nói không dễ hòa hợp lắm.”

“Làm sao ông biết, ông nói chuyện qua với người ta chưa?”

“Không cùng khoa, nhưng trong hội nghị giao lưu nội bộ của bệnh viên trước đây, chúng ta không phải đã gặp qua dáng vẻ đó của cậu ta sao?”

“Lúc cậu ta đến chào hỏi tôi rất khách khí.”

“Nói đến việc lúc đầu sau khi tốt nghiệp cậu ta đến bệnh viện chúng ta ứng tuyển, không phải là anh đồng ý nhận cậu ta vào sao?”

“Bác sĩ, quan trọng nhất là kỹ thuật như thế nào. Những cái khác, ví dụ như tính cách, có một số kiểu tính cách là như vậy, nhưng không sao. Có lẽ đợi đến lúc già đi giống như chúng ta, càng ngày càng biết nói chuyện hơn.”

“Có phải không, các bác sĩ trẻ?” Mấy vị giáo sư lão làng vừa nói, ánh mắt sắc bén vừa bắt được dáng vẻ cười khúc khích của các chàng trai các cô gái trẻ tuổi.

Được coi là tiền bối lão làng đồng môn, giáo sư Trương tỉ mỉ quan tâm Tạ Uyển Doanh: “Em nói tôi nghe, đi theo học tập bác sĩ Đàm như thế nào?”

“Đi theo giáo sư Đàm học tập được rất nhiều kiến thức và thao tác thực tế ạ.” Tạ Uyển Doanh thành thật trả lời.

Ánh mắt của mấy vị giáo sư sắc bén thành một đường thu hẹp, tay chỉ cô nói: “Nhìn dáng vẻ thông minh này của em, theo ai đều có thể học tốt.”

Bình Luận (0)
Comment