Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 377 - Chương 377 - Đối Phó Với Tiền Bối

Chương 377 - Đối phó với tiền bối
Chương 377 - Đối phó với tiền bối

Không biết tiền bối thật lòng khen cô thông minh hay nói cô là một sinh viên tinh ranh nữa, mà ngược lại xung quanh lại có tiếng cười.

“Tại sao em ấy lại thực tập ở khoa ngoại tổng quát 2 mà không phải ở khoa ngoại tổng quát 1?” Mấy lão tiền bối chất vấn.

Khoa ngoại tổng quát 1 luôn là khoa trọng điểm mà bệnh viện sắp xếp cho sinh viên y khoa thực tập, nhưng khoa ngoại tổng quát 2 thì không.

Bị hỏi điều đó, chủ nhiệm Trịnh lắc đầu ý bảo ông không biết: “Tôi chưa bao giờ nghe nói lớp họ sẽ đến bệnh viện để thực tập. Họ đang học lớp tám năm khóa 96, đáng lẽ phải mất thêm hai năm nữa học ở trường. Có thể coi em ấy là trường hợp đặc biệt, cũng chưa từng qua khoa chúng ta. Nếu không, bác sĩ Giang đã liên lạc với em ấy và đã từng đề nghị với tôi rằng nếu cô ấy đến khoa chúng ta thực tập thì cậu ta muốn tự mình đưa em ấy đến.”

Bác sĩ Giang rất oan ức: “Khi tôi đến khoa ngoại tổng quát hai để hỏi chuyện tối hôm qua thì họ không muốn nhắc đến em ấy. Tôi hỏi ai đã phát hiện ra bệnh cho bệnh nhân nhưng họ tránh mặt tôi và không nói cho tôi biết đó là em ấy.”

“Nói thẳng ra thì bên khoa ngoại tổng quát 2 không muốn chúng ta biết về em ấy, họ muốn giấu điều đó, để đến lúc cần người, chúng ta không biết thì bọn họ cũng không cần phải tranh giành người với mình.” Chút tâm tư nhỏ này của khoa ngoại tổng quát hai không thể lừa được bên khoa ngoại tổng quát một.

Tạ Uyển Doanh nghe mọi người nói vậy, trong đầu nghĩ rằng nó hơi quá mức, cô vừa mới thực tập, kết quả như thế nào còn chưa biết. Sao lại có bộ phận muốn có cô.

“Tôi thường đi khám vào sáng thứ tư, nếu em muốn đến để học thì có thể nói chuyện với chủ nhiệm Trịnh rồi đến phòng khám ngoại trú tìm tôi.” Giáo sư Trương quay người lại nói với Tạ Uyển Doanh.

“Hai giáo sư còn lại thì khám ngoại trú vào thứ hai với thứ sáu.” Chủ nhiệm Trịnh nói, ý bảo cô muốn theo học khám ngoại trú cùng vị tiền bối nào bất cứ khi nào cũng được.

Sự nhiệt tình của tiền bối khiến Tạ Uyển Doanh nhanh chóng gật đầu cảm ơn trước, sau đó cũng không quên những lời dặn dò của đàn chị: “Em cần thảo luận với thầy Đàm trước đã ạ, em còn chưa hoàn thành xong bài tập mà thầy ấy giao…”

Câu nói đó làm nhiều người đã hiểu ra. Vị giáo sư lại chỉ cô: Đứa bé lanh lợi.

Chuông điện thoại di động reo lên, Tạ Uyển Doanh đi đến bên cạnh cầm lên nghe.

Giáo sư Tôn gọi, Tạ Uyển Doanh nói: “Em sẽ quay lại khoa ngay bây giờ ạ.” Nói xong, cô cúp máy, chào tạm biệt mấy vị tiền bối khoa ngoại tổng quát một rồi chạy như bay về khoa ngoại tổng quát hai.

Chạy một mạch về phòng, từ xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở hành lang nhưng đó không phải là giáo sư Tôn mà là giáo sư Đàm. Vì thế Tạ Uyển Doanh bước đi nhanh hơn.

Đàm Khắc Lâm đứng bên cạnh y tá, cầm bút kiểm tra lời dặn của bác sĩ mà cô khám cho Tiểu Nhã Trí xem có sai hay không.

“Thầy Đàm.” Tạ Uyển Doanh đi tới, nói nhỏ, trong giọng nói mang theo chút ngoài ý muốn, cô không ngờ rằng thầy Đàm sẽ tự mình đến đây.

Vốn đã nói đơn giản bản báo cáo nhập viện của bác sĩ sẽ được giáo sư Tôn xác nhận, có việc gì chỉ cần gọi điện thoại thông báo. Thứ bảy thường không sắp xếp phẫu thuật nên phó chủ nhiệm nếu không có việc gì thì không cần phải ở bệnh viện.

“Em vừa đi đâu vậy?” Đàm Khắc Lâm hỏi.

“Khoa ngoại tổng quát một ạ, bởi vì chị y tá bảo em nhờ em đến thăm đồng nghiệp của chị ấy bị ốm.” Tạ Uyển Doanh giải thích rõ ràng, một chữ cũng không dám nói dối. “Em không ngờ đến đó lại gặp chủ nhiệm Trịnh cùng mấy vị giáo sư, họ hỏi việc học tập của em thì em trả lời là học giáo sư Đàm rất tốt. Họ mời em theo họ đến phòng khám học tập nhưng em nói là vẫn còn bài tập của thầy, phải được thầy đồng ý trước đã. Nhưng em mới chỉ được học những thứ cơ bản bên ngoài, đoán chừng cũng…”

Nghe xong lời giải thích này, Đàm Khắc Lâm quay đầu lại và liếc nhìn khuôn mặt của cô, ánh mắt như muốn nói: Tiếp thu lời dạy rồi?

Cô sớm đã được tiếp thu từ lâu rồi, làm sao dám tự mình quyết định chứ. Cấp cứu lần trước là do không còn cách nào khác, sẽ không kịp…

Bình Luận (0)
Comment