Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 378 - Chương 378 - Bạn Cùng Lớp Gặp Rắc Rối

Chương 378 - Bạn cùng lớp gặp rắc rối
Chương 378 - Bạn cùng lớp gặp rắc rối

“Đi, đi gặp bệnh nhân trước.” Đóng nắp bút lại, Đàm Khắc Lâm quay người.

Tạ Uyển Doanh đi theo phía sau giáo sư.

Hai người đến phòng điều trị, nơi Tiểu Nhã Trí đang ở. Ba của Nhã Trí đang thắt bím tóc cho con gái, nhìn thấy bác sĩ đến, ông lập tức tránh ra.

Tiểu Nhã Trí ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh chờ bác sĩ khám cho mình.

Đưa tay sờ lên vùng bụng của bệnh nhân, lần này, Đàm Khắc Lâm tập trung kiểm tra nồng độ oxy trong máu mà học sinh nói, cho dù móng tay và môi thật sự không tím tái hay trắng bệch.

“Có phải trước đây cô bé cũng rất gầy đúng không? Mẹ của bé gầy sao?” Đàm Khắc Lâm quay người lại, cẩn thận hỏi người nhà bệnh nhân.

“Đúng vậy, trước đây con bé cũng gầy, vì vậy bụng không phình lên nên chúng tôi không phát hiện ra được.” Ba Nhã Trí nói: “Mẹ con bé gầy.”

“Vậy mẹ bé đâu?”

“Mẹ con bé rất buồn, ngày nào cũng khóc. Tôi bảo cô ấy ở nhà, đừng có đến. Khi nào có xác nhận phẫu thuật rồi đến thăm con sau.” Ba Nhã Trí nói.

“Hai ngày nữa sẽ kiểm tra, tôi sẽ cố gắng xác nhận phẫu thuật nhanh nhất có thể.” Đàm Khắc Lâm nói.

Nghe giáo sư nói, có vẻ anh đã thay đổi ý định của mình. Tạ Uyển Doanh rất vui mừng.

“Vừa rồi tôi có nghe bác sĩ nói là có thể cần phải đến khoa tiêu hóa để lấy mẫu nội soi?” Ba của Nhã Trí hỏi.

“Ai nói vậy?” Đàm Khắc Lâm nhìn sinh viên của mình hỏi.

“Em không nói điều đó với ông ấy.” Tạ Uyển Doanh trả lời chắc chắn, vì bản thân cô không đồng ý với cách làm này, vì nếu đã xác định phải phẫu thuật trước khi hóa trị thì có làm nội soi tiêu hóa hay không cũng chả quan trọng.

“Một bác sĩ nam nói, hình như cậu ấy họ Lý.” Ba Nhã Trí nói.

Giáo sư Lý? Không, hôm nay giáo sư không đến. Vậy là ai?

“Còn trẻ sao?”

“Còn rất trẻ, có đeo kính nữa.”

Trong lòng Tạ Uyển Doanh có cảm giác không ổn: Không lẽ là bạn học Lý Khải An của cô?

Ra khỏi phòng bệnh, Đàm Khắc Lâm lại nói với sinh viên của mình: “Bạn học của em có nói gì với em không?”

“Không có ạ, thưa giáo sư. Tối hôm qua giáo sư mới đưa ra quyết định, sáng nay em cũng không gặp bạn ấy.” Tạ Uyển Doanh đáp, bỗng nhiên giáo sư lại nghi ngờ vô căn cứ là bạn học của cô nói.

“Em đi hỏi xem có phải cậu ta là người nói không đi.” Đàm Khắc Lâm thẳng thắn yêu cầu.

Bệnh nhân của bác sĩ khác thì không thể can thiệp. Bạn học của cô không có kinh nghiệm giống cô, rất có thể sẽ bị phạt. Tạ Uyển Doanh vội vàng đi tìm bạn học để hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tìm qua trong khoa thì thật sự nhìn thấy Lý Khải An. Nếu lấy Lý Khải An so sánh với Triệu Điềm Vỹ thì Lý Khải An hăng hái hơn nhiều, thứ bảy không cần đến thực tập nhưng vẫn tự mình ngồi học.

Sợ làm tổn thương lòng hăng say học tập của bạn học, Tạ Uyển Doanh băn khoăn không biết nên mở lời như thế nào.

“Cậu tìm tôi sao?” Nhìn thấy bóng lưng của cô, Lý Khải An đi tới chỗ cô.

Đưa bạn học đi ra góc, Tạ Uyển Doanh mới hỏi: “Có phải cậu đã nói gì đó với ba Nhã Trí không?”

“Người nhà cô bé sao? Đúng vậy, cậu không ở đó, ông ấy hỏi tôi tiếp theo sẽ sắp xếp gì. Chiều hôm qua không phải ở trong khoa thảo luận đã nói rồi sao? Trước đấy có thể đến khoa tiêu hóa lấy mẫu xét nghiệm để làm bệnh lý.”

“Cậu nên hỏi tôi chuyện gì xảy ra trước.” Tạ Uyển Doanh uyển chuyển nói với bạn học.

“Hôm qua các bác sĩ trong khoa đều nói như vậy mà?” Lý Khải An kinh ngạc hỏi.

“Thảo luận là thảo luận, còn quyết định cuối cùng là do bác sĩ trực tiếp đưa ra. Cậu chưa hỏi ý kiến của bác sĩ phụ trách nên không thể nói lung tung với bệnh nhân được.”

“Giáo sư Đàm sao? Chiều hôm qua giáo sư Đàm không nói là không phải mà.”

“Quyết định của giáo sư sẽ thay đổi. Thậm chí hôm qua giáo sư còn không nói sẽ nhận bệnh nhân này.”

“Không nhất thiết phải làm như vậy mới nhận lời sao?” Lý Khải An càng nói càng không vui: “Tại sao giáo sư không tự mình quyết định mà lại quay đầu trách tôi nói lung tung chứ?”

Bình Luận (0)
Comment