“Cậu hãy nghe tôi nói, bất luận lúc nào cần phải nói chuyện với bệnh nhân, tốt nhất hỏi lại y tá trưởng cho chắc chắn là ý đó. Không nên giải thích không chắc chắn trước mặt bệnh nhân, sẽ khiến họ hoài nghi.” Tạ Uyển Doanh nói lại với bạn học.
“Do chính giáo sư sai. Nếu như thầy ấy cho rằng không phải như thế, tại sao ngày hôm qua không nói trên hội nghị?”
“Giáo sư Đàm không sai. Là cậu hiểu không đủ, vừa tới khoa lâm sàng đã…” Tạ Uyển Doanh trong thâm tâm không muốn khiêu khích lòng tự trọng của bạn học mà nói ra.
“Chính thầy ấy thay đổi kết luận, giờ cậu còn nói thầy ấy không sai à?” Lý Khải An trừng mắt nhìn: “Cũng vì thầy ấy là giáo sư còn chúng ta chỉ là sinh viên y.”
“Không thể nói như vậy. Giống như làm bác sĩ, không được phép tùy tiện giải thích với bệnh nhân của bác sĩ khác. Bởi vì bác sĩ khác hoàn toàn không hiểu được phương pháp trị bệnh đúng cách cho bệnh nhân.”
“Doanh Doanh, tôi còn nghĩ trước giờ cậu rất to gan, cái gì cũng dám nói. Hôm nay mới biết hóa ra cậu chỉ là người nhát gan sợ đầu sợ đuôi.” Lý Khải An chỉ trích thẳng mặt cô.
“Chuyện này sao giống vậy được. Cậu chưa được sự đồng ý của y tá trưởng đã tự ý nói với người nhà bệnh nhân về thứ chúng ta đang thảo luận bên trong đó.”
Lý Khải An bỗng nhiên mắc kẹt trong cổ họng.
“Tự cậu nghĩ xem có đúng hay không?” Tạ Uyển Doanh để bạn học của mình tỉnh táo lại một chút.
“Là tôi nhiều chuyện phải không?” Trong đầu Lý Khải An rối tung lập tức bình tĩnh trở lại.
“Tôi biết rõ cậu có lòng tốt muốn giúp đỡ tôi san sẻ công việc, lại nắm rõ đó là bệnh nhân của tôi cho nên mới nói với người nhà bệnh nhân đó trước.”
Nghe cô nói vậy, Lý Khải An cúi thấp đầu: Há chẳng phải cậu dốc lòng làm chuyện xấu sao.
“Tôi phải làm sao bây giờ? Quay trở lại tìm người nhà bệnh nhân bảo tôi nói sai à?”
“Không cần đâu, chẳng qua giáo sư Đàm bảo tôi tới nhắc nhở cậu. Thầy ấy rất tốt. Chúng ta không sao hết. Vấn đề là lần sau cậu còn làm vậy sẽ giống như đá miếng sắt vào mặt người ta, lớn chuyện sẽ gây ra phiền phức.”
Lý Khải An gật đầu tỏ vẻ đã nhớ rõ: “Lần sau tôi tuyệt đối không xen vào việc của người khác nữa.”
“Bệnh nhân nhà người ta, cậu khám rồi thấy không đúng, cậu có thể đi tìm y tá trưởng của bệnh nhân nói chuyện, nhưng ngàn vạn lần đừng nói với bệnh nhân cái gì.” Tạ Uyển Doanh dạy bạn học vài cách: “Bởi vì cậu khám không đúng cũng chưa chắc đã sai, nói không chừng bác sĩ chủ trị có…phương pháp khác.”
Hai người nói đến đây, bỗng dưng phát giác bên cạnh có một bóng người từ xa bước đến gần.
Quay đầu lại thì phát hiện Lâm Hạo đang đứng đó.
Lâm Hạo quét qua hai người bọn họ, nói với Tạ Uyển Doanh: “Cậu còn bênh vực cậu ta như vậy, cả đời cậu ta sẽ mãi không đứng dậy được đâu.”
“Cậu nói gì hả?” Lý Khải An nghe được lời này của cậu thoáng cái muốn nổi trận lôi đình.
“Tôi nói sai chắc? Cậu nên tiếp nhận dạy dỗ nhiều một chút, cậu ấy chạy tới nhắc nhở cậu làm gì hả. Cậu nghe cũng như không nghe, cậu ấy cần gì phải liều mạng nói.” Lâm Hạo thốt ra lời này, xoay người rời đi.
Tạ Uyển Doanh vỗ tay lên trán, nhớ tới lúc trước giáo sư Ngô có đề cập một chuyện, đôi khi dạy người không thể tỏ ra nhẹ nhàng được: Chẳng lẽ chính cô có vấn đề sao?
Lý Khải An ngay tức thì tức tối muốn nổ phổi, nhìn theo bóng lưng Lâm Hạo: “Cậu nói tôi chi bằng tự nói mình đi, mấy năm qua cậu ấy đã nói mấy câu với cậu hả, không phải còn không bằng tôi sao?”
Lâm Hạo tiến về phía trước không thèm ngoái đầu nhìn, không chấp nhận câu hỏi này của cậu, chỉ để lại một bóng lưng màu trắng chẳng khác gì muốn trào phúng: tôi mới không cần nữ sinh bênh vực.
Lý Khải An nhếch mũi lên, muốn hất mặt lên ra oai.
Tôn Ngọc Ba đang làm việc vừa mở cửa thấy ngay mặt sinh viên liền gọi tới đây: “Bạn học Tạ.”
Lý Khải An rời khỏi, Tạ Uyển Doanh đi vào văn phòng.
Tiến vào trong, đi đến bên cạnh các giáo sư, tròn mắt nhìn theo: Ai vậy? Đàm Khắc Lâm ngồi chính giữa cúi đầu liếc qua bút ký của cô lấy được từ chỗ Tôn Ngọc Ba buổi tối hôm qua, nhìn anh ấy rất chăm chú, lông mi lạnh lẽo, cố giữ bình tĩnh không lay chuyển, ánh mắt đầy vẻ chấn động.