Cảm thấy tâm tình tối nay của chị ba có chút không đúng, Tạ Uyển Doanh dùng ánh mắt đầy hoài nghi nhìn chị hai.
Liễu Tịnh Vân cũng như vậy, nghiêng đầu suy nghĩ việc gì, chẳng lẽ chuyện mình đã tốt nghiệp nhưng nhưng vẫn ở lại bệnh viện ngược lại đã làm ảnh hưởng đến em ấy sao? Nhưng rõ ràng là lúc trước khẩn trương, người hy vọng cô ở lại nhất chính là hai đàn em.
Nồi lẩu được đưa lên, từng đĩa thức ăn cũng được đưa lên, ba người cho thịt vào nồi lẩu nấu trước.
Ăn lẩu, chính là cần ăn từ từ, từ từ nấu, từ từ nói chuyện.
“Mở hộ tôi chai rượu này.” Hà Dương Du lấy chai rượu vang đỏ trong túi quà tặng đưa cho nhân viên phục vụ của nhà hàng: “Và lấy thêm ba ly thủy tinh tới đây.”
“Uống rượu thật sao?” Liễu Tịnh Vân và Tạ Uyển Doanh trong lòng lo lắng không yên.
“Chị hai, em nhớ lúc chị ở buổi hội nghị đồng hương đã cùng uống với các đàn anh.”
“Uống rượu thì biết uống một chút, nhưng rượu vang đỏ thì chưa từng uống, lần đó uống cùng các đàn anh là uống bia.” Liễu Tịnh Vân nói xong nhìn tiểu học muội.
Tạ Uyển Doanh trước khi trọng sinh đã từng uống rượu vang đỏ, chỉ là không uống nhiều: “Một ly nhỏ thì có thể uống thử.”
Tối nay chung quy là muốn làm cho chị hai vui vẻ, uống một chút cũng được, chủ yếu ngày mai không có phẫu thuật nên cũng không cần đi làm.
Mở chai rượu vang đỏ, Hà Hương Du rót rượu ra ly cho ba người.
“Đừng rót nhiều quá!” Hai người kia nhắc nhở cô.
“Được được được, mọi người uống ít một chút, còn em uống nhiều một chút. Em bị bệnh nên không phải tăng ca.” Hà Hương Du hiểu được hai người họ, nên tự mình cầm ly rượu lên trước: “Nào, cạn ly, chúc mừng chị hai!”
Liễu Tịnh Vân cùng hai đàn em cầm ly rượu lên, nở nụ cười trên khuôn mặt.
Ba người cùng nhau uống một ngụm rượu.
Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân nếm thử là không uống nữa. Hà Hương Du ngồi đối diện trút mấy ngụm lớn vào miệng mình. Hai người còn lại bị cô dọa tại chỗ.
“Đừng uống đừng uống nữa.” Hai người cướp lấy ly rượu trong tay cô, không cho cô rót rượu nữa.
"Xảy ra chuyện gì?” Liễu Tịnh Vân nhíu mày hỏi: "Chúng ta thân nhau như vậy, có việc gì mà không thể nói ra.”
Bị chị hai trách móc, Hà Hương Du tủi thân đầu mũi sụt sịt: "Có chị hai ở lại rồi, nhưng người nhà lại bảo em ra nước ngoài.”
"Em muốn đi nước ngoài sao?” Liễu Tịnh Vân chưa từng nghe cô nói về chuyện này, thực sự rất bất ngờ.
"Em chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi nước ngoài!” Hà Dương Du như bốc hỏa mà đập bàn ba cái: "Nhưng người nhà nói em ra nước ngoài sẽ tốt hơn, báo em gấp rút chuẩn bị năm sau sẽ đi. Mẹ em thậm chí còn quá đáng hơn, nói không đi nước ngoài thì đều là đồ đần. Nói người người bốn phương ai mà không đi nước ngoài.”
Nói đến việc đi nước ngoài, không phải ai có điều kiện cũng muốn đi sao? Đi nước ngoài, kỹ thuật công nghệ ở nước ngoài đương nhiên là phát triển hơn trong nước rất nhiều, không thiếu những người trong nước rất thích sính ngoại.
"Em không muốn đi nước ngoài, em muốn ở lại với mọi người.” Hà Hương Du dùng một tay đỡ đầu phụng phịu.
Tạ Uyển Doanh nghĩ một chút, giai đoạn này đi nước ngoài cũng giống như bạn học của cô Trương Vĩ sau này cũng không được tốt, không bằng một vài bạn học ở lại trong nước phát triển rất tốt. Vì vậy nói với chị ba rằng: "Chị hai muốn như thế nào, đưa ra chọn lựa nào cũng đều được, em sẽ ủng hộ lựa chọn của chị.”
"Doanh Doanh!” Hà Dương Du nắm lấy hai tay cô, nhảy nhảy trên ghế; "Chị bị em làm cho cảm động rồi!”
Liễu Tịnh Vân nhìn nhìn hai người họ, đột nhiên tươi tỉnh trở lại cười một cái: "Đúng, chị ủng hộ lựa chọn của mọi người vô điều kiện.”
Ủng hộ vô điều kiện! Chị hai nói lời này thực sự quá là ngầu. Hai học muội cảm thấy rất hào hứng.
"Ăn thôi nào, tiếp đó là đi hát!” Hà Hương Du cực kỳ vui mừng, có được sự ủng hộ của chị em, cảm thấy nếu về đến nhà, có thể tỏ rõ lập trường với người nhà.