Hai đàn chị nhìn biểu cảm của cô: đàn em không giống như là một người cố chấp không có chút khao khát nào đối với tình yêu?
“Cũng gần như vậy.” Hà Hương Du dùng bả vai huých vào trên vai chị hai: “Trước đây chị có nhắc qua, anh ấy sẽ đợi chị sau khi tốt nghiệp ở lại rồi tỏ tình. Chị nói với anh ấy chị ở lại rồi sao?”
“Nói với mọi người trước, có thể ngày mai mới nói với anh ấy.” Liễu Tịnh Vân nói, tin vui đến quá nhanh, mấy ngày nay cô cần để bản thân tự tiêu hóa tin vui này trước đã.
“Đàn anh học trung học phổ trung của chị cả?” Tạ Uyển Doanh thấy thật thần kỳ: “Có quen biết với đàn anh Hoàng và tiền bối Châu sao?”
Đàn em thông minh quá rồi làm sao mà đoán đều trúng hết cả, Liễu Tịnh Vân dùng khuôn mặt với biểu cảm không dễ diễn tả được trả lời: “Ba người họ đều quen nhau, học cùng 1 lớp.”
“Không phải chứ?” Tạ Uyển Doanh lại nghĩ, giống như có chuyện cũ gì đó vẫn chưa kể xong.
“Đúng vậy.” Hà Hương Du nói với cô là cô lại đoán trúng rồi: “Họp mặt đồng hương ngày hôm đó có cảnh sát Hồ đến đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với chị hai của chúng ta, nhờ đàn anh Hoàng của chúng ta giúp đỡ nối dây tơ hồng.”
Đàn anh Hoàng thế mà lại làm bà mối sao?
“Không có.” Liễu Tịnh Vân xua tay thay đối tượng của bản thân giải thích: “Anh ấy nói anh ấy nói chuyện với đàn anh Hoàng rồi, đàn anh Hoàng bảo anh ấy có bản lĩnh thì tự đi theo đuổi. Khi đó đàn anh Hoàng thực tập ở lâm sàng bận muốn chết, không có thời gian để giúp anh ấy mấy chuyện này.”
“Sau đó anh ấy tặng hoa cho chị hai. Chị hai không để anh ấy đến bệnh viện và trường học, sợ anh ấy quấy rầy đến trật tự công cộng của trường đại học và bệnh viện. Chị hai không muốn thu hút sự chú ý của mọi người. Vì vậy thực ra chị hai cũng có ý với anh ấy.” Hà Hương Du đem chuyện yêu đương của chị hai kể ra toàn bộ.
Thì ra là vậy, là 2 người đối với đối phương đều yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tạ Uyển Doanh hiểu rồi: “Chẳng trách hơn 3 năm, em không biết chị hai có bạn trai rồi,”
“Ở trong bệnh viện hẹn hò yêu đương cần cẩn thận một chút. Mặc dù bệnh viện không có những quy định này, tôn trọng tự do yêu đương tự do ngôn luận, nhưng có một số khoa đều ngầm hiểu, không thích công nhân viên chức mang chuyện riêng tư đến bệnh viện, sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng bệnh nhân.” Hà Hương Du nói: “Vì vậy, em xem bệnh viện chúng ta có một số lãnh đạo và giáo sư ở bệnh viện trước nay đều không đề cập đến chuyện nhà và đối tượng của bản thân.”
Nói đến bệnh nhân, thật sự có một số người rất đau khổ. Sau khi bị bệnh có thể dẫn đến đối tượng yêu đương nói chia tay. Tốt nhất đừng để những bệnh nhân này nhìn cảnh nhớ người. Lo lắng của lãnh đạo bệnh viện là không sai.
Trước đây làm việc ở khoa bệnh lý, thuộc về một trong những bộ phận hậu cần kỹ thuật của bệnh viện, không có tiếp xúc khoảng cách gần với bệnh nhân cả ngày như ở lâm sàng, đối với chuyện này không được nhạy cảm lắm. Bây giờ, Tạ Uyển Doanh cẩn thận lắng nghe chỉ bảo của các đàn chị.
Xe taxi lái đến khu phố nhỏ ở khu vực nội thành cũ, ở đây có không ít quán ăn nhỏ nhỏ rất thơm.
Nhà chị ba Hà Hương Du ở thủ đô, là người địa phương khu vực thành thị, vì vậy so với các đàn chị đàn em thì biết rõ chỗ nào ở đây ăn ngon mà lại rẻ, không cần đi đến nhà hàng lớn để bị người ta chặt chém.
Ba người sau khi xuống xe thì đi thẳng vào quán lẩu nhỏ nào đó. Diện tích trong quán không lớn, bày khoảng mười mấy cái bàn. Vào thời gian ăn tối căn bản là đã ngồi đầy hết rồi, đều là khách quen.
Hà Hương Du dẫn các cô đi đến bàn ở trong cùng: “Chị đã gọi điện thoại bảo họ giữ bàn cho mình rồi.”
Phục vụ mang thực đơn đến cho các cô. Hà Hương Du tự mình lấy bút viết tên món ăn, gọi rất nhiều món.
“Đừng lãng phí, ăn không hết đâu.” Liễu Tịnh Vân sợ cô ấy gọi nhiều quá nên ngăn lại.
“Ăn không hết thì gói mang đến quán Karaoke ăn.” Hà Hương Du đã sắp xếp xong kế hoạch vui chơi cho cả tối nay rồi, thông báo với hai cô.
Hai người họ bị lời nói của cô ấy dọa: “Karaoke gì chứ?”
“Đi qua vài bước nữa có 1 quán karaoke. Chị đã đặt phòng rồi, nhất định phải đi. Mọi người cùng hát với chị.”
Chị ba có vẻ kỳ lạ?