Tạ Uyển Doanh bày tỏ rằng cô chắc chắn còn cần phải cố gắng nhiều hơn.
Chạng vạng tối, cô với hai đàn chị hẹn nhau tại cổng bệnh viện để ăn liên hoan.
Hà Hương Du đến muộn nhất, lắc túi quà trên tay và nói với hai người họ: “Đi, chị biết có nhà hàng lẩu ăn rất ngon. Ở đây có chai rượu vang, ngày mai ba chúng ta không cần phải đi làm, đêm nay có thể uống một chén.”
“Cái này, không tốt lắm. Nếu như đột nhiên bệnh viện thông báo phải trở về tăng ca thì phải làm sao bây giờ?” Liễu Tịnh Vân lo lắng.
“Chỉ uống một ly thôi mà, không say được đâu.” Hà Hương Du nói: “Em lấy chai rất nhỏ, uống không hết thì có thể cất vào tủ lạnh.”
“Trong kí túc xá không có tủ lạnh.” Liễu Tịnh Vân suy xét thực tế.
“Em sẽ tìm chỗ để cất. Hai người không cần phải lo lắng, không thể tặng người khác nữa.” Hà Hương Du ngẩng đầu lên: “Đêm nay vui thế này, làm sao có thể không uống chút rượu vang đỏ được? Rượu vang đỏ rất đẹp đó.”
“Bao nhiêu tiền ạ?” Tạ Uyển Doanh hỏi. Rượu vang đỏ trong thời đại này không hề rẻ.
Hà Hương Du kéo cô một cái, ghé vào tai cô nói: “Chị mời em uống rượu vang đỏ với ăn lẩu, em có cần phải hỏi tiền không? Em nghĩ chị không trả nổi tiền sao?”
Tính khí của chị ba thật giống với kim chủ, khiến Tạ Uyển Doanh không dám nói.
Sau khi bắt taxi, cả ba cùng lên xe đến nhà hàng lẩu mà Hà Hướng Du nói.
Cũng may địa điểm không xa lắm, đi taxi hơn ba mươi phút là đến.
Trên đường đi, Hà Hướng Du nói chuyện phiếm với tiểu học muội: “Nghe nói đêm qua em được người ta mời?”
“Ai?” Hai mắt Liễu Tịnh Vân phát sáng, thầm nghĩ chẳng lẽ là?
“Giáo sư Đàm mời cả tổ bọn em đi ăn tối, bởi vì tối hôm qua cuộc họp bắt đầu muộn.” Tạ Uyển Doanh thành thật giải thích.
Đôi mắt của hai đàn chị đột nhiên lộ rõ vẻ thất vọng: vậy mà không phải đàn anh Tào mời tiểu học muội ăn bữa tối dưới ánh nến.
Đầu óc yêu đương của tiểu học muội không có dấu hiệu thông suốt dù chỉ một chút sao?
Tạ Uyển Doanh nhìn ra được hai người này muốn nghe chuyện phiếm, nên lén nói cho các đàn chị: “ Hình như đàn chị Khương có người mình thích rồi.”
Ai? Hai mắt Liễu Tịnh Vân và Hà Hướng Du lập tức phát sáng: “Là đàn anh Vu sao?”
Thì ra các đàn chị đều đã biết. Tạ Uyển Doanh phát hiện mình mới là người biết sau họ, thở dài một hơi.
“Lúc trước đàn chị Khương ở thời điểm trong năm lúc thì vui lúc lại không vui.”
“Vì sao vậy?” Tạ Uyển Doanh tò mò hỏi.
“Bởi vì tình yêu. Đàn chị Khương muốn ở bên người mình yêu, cùng nhau hạnh phúc. Nhưng mà, chị ấy rất sợ yêu cùng khoa, vì một khi hai người cãi nhau, lúc đấy cảnh tượng sẽ rất ngoạn mục cho mà xem…”
Ví dụ của các đàn chị làm cho Tạ Uyển Doanh đổ mồ hôi lạnh khi tưởng tượng ra hình ảnh tương ứng như vậy trong đầu.
“Đúng không? Đến lúc đó cả khoa sẽ biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, khuyên tới khuyên lui, bình thường thì lại trêu đùa…” Hà Hướng Du ôm lấy người mình mà run rẩy.
Liễu Tịnh Vân cười vỗ vai cô ấy, thở hổn hển: “Đừng đùa nữa, chị cười chết mất.”
“Cho nên chị ba đã nói rồi, không được tìm người yêu ở bệnh viện chúng ta.” Hà Hướng Du nói.
Tạ Uyển Doanh cân nhắc những gì các đàn chị đã nói.
Hai đàn chị đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, thay đổi giọng điệu nói với cô: “ Không đúng không đúng, tìm người yêu ở bệnh viện chúng ta cũng tốt.”
“Cùng làm ở bệnh viện, sẽ hiểu rõ nhau, có chuyện gì thì có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Chị hai có người mình thích ở bệnh viện chúng ta sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi.
Hà Hương Du bắt gặp ánh mắt của chị hai, nói với tiểu học muội: “Đàn anh của chị ấy là cảnh sát ở thủ đô chúng ta.”
“Hai người xác định quan hệ yêu đương sao?” Ánh mắt Tạ Uyển Doanh mang theo chút tò mò.