“Cậu có quen cô ấy không?” Một số đồng nghiệp bước tới chỗ Thường Gia Vĩ và hỏi.
"Có quen em ấy hay không cũng không quan trọng, quan trọng là em ấy không phải là sinh viên của cậu hay của tôi. Vấn đề là em em ấy rất chăm chỉ học hành, đừng cản trở em ấy làm việc." Thường Gia Vĩ trực tiếp đáp lại bạn học cũ.
“Được được được, đi đi đi.” Nghe anh ta nói vậy, mấy vị tiền bối lần lượt rời đi.
Cánh cửa đóng lại. Ba sinh viên y khoa thả lỏng người, mồ hôi túa ra. Bạn biết đấy, ba người họ vừa được kiểm tra bởi một nhóm bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình.
*
Đến trưa, chị hai gọi điện hẹn gặp.
Đông đông đông, Tạ Uyển Doanh từ khoa đi lên lầu ba, sau đó cùng đàn chị đi đến nhà ăn mua cơm.
Trên đường đi, Liễu Tịnh Vân nói với cô một tin vui: "Cuộc phẫu thuật ung thư ruột kết cho bà cụ giường số 8 trong nhóm của em đã được hẹn vào sáng thứ ba. Chị sẽ làm. Đàn anh Lư sẽ hướng dẫn chị."
Tin tức này tình cờ được giáo sư Đàm đề cập vào sáng nay, Tạ Uyển Doanh hỏi: "Nghe nói bệnh nhân này bên khoa gây mê không dễ thông qua lắm?"
"Cuộc họp thảo luận đã kéo dài rất lâu vào chiều hôm qua. Chị đã nói trong cuộc họp rằng chị có thể làm được." Liễu Tịnh Vân gật đầu: "Bởi vì chị đã hỏi về bệnh nhân này trong ký túc xá ngày hôm đó, nghe xong chị nghĩ vấn đề chính là như em nói, sẽ không có vấn đề gì to tát cả. Chị nghĩ mình có thể làm được, chị đã nói chuyện với anh Lư và nhờ anh ấy hỗ trợ."
Tạ Uyển Doanh nghe vậy hiểu ra, hóa ra là có đàn chị ủng hộ nên mới được thông qua, trong lúc nhất thời cảm kích đến nỗi không biết nói như thế nào: "Chị à…"
"Doanh Doanh, chị nghĩ kỹ rồi. Sau này chị ở lại bệnh viện này nhất định sẽ làm một bác sĩ gây mê thật tốt cho ca mổ của em. Bằng cách này, em có thể mạnh dạn làm phẫu thuật, lúc đó sẽ không có cản trở về phương tiện gây mê." Nói đến phía sau, khuôn mặt của Liễu Tịnh Vân đỏ lên, nghĩ những lời nói này của mình có tính là một bác sĩ gây mê đang "tỏ tình" với một bác sĩ phẫu thuật hay không.
"Chị hai, chị nói là chị được bệnh viện nhận ở lại phải không?" Đầu tiên Tạ Uyển Doanh nhận ra chính là trong lời nói của đàn chị có một tầng ý tứ khác, kinh hỉ kêu lên.
Liễu Tịnh Vân ngẩn người, mới hoàn hồn ý thức được mình đã quên báo tin vui với đàn em: "Đó là tin tức bệnh viện mới vừa báo cho chị trong tuần này, nói rằng bệnh viện có ý định ký hợp đồng làm việc sau khi tốt nghiệp với chị, chiều thứ sáu vừa ký. Tối hôm qua phải trực không về ký túc xá nên chưa kịp nói với các em.”
Chị cả xuất phát từ cẩn thận, chính thức ký hợp đồng mới dám tuyên bố với bên ngoài, sợ trước khi ký có biến số sẽ làm cho mọi người thất vọng.
"Đàn chị, chị thật lợi hại. Trước đó chị ba từng nói, hội tuyển sinh đại học sắp mở ra. Nếu chị có thể ký hợp đồng trước khi tham dự hội việc làm tại bệnh viện của chúng ta. Thì chắc chắn chị là nhân tài mà bệnh viện nhìn trúng." Tạ Uyển Doanh chúc mừng chị hai, thật sự là vì chị hai không dễ dàng mà quá cao hứng: "Để em gọi điện thoại cho chị ba để thông báo cho chị ấy biết.”
Bị tiểu học muội khen đến mặt càng đỏ, Liễu Tịnh Vân sờ sờ tóc mình, cúi đầu, nghĩ: ở lại bệnh viện, ước mơ có thể tiến thêm một bước. Bây giờ cô ấy muốn trở thành một bác sĩ gây mê giỏi hơn. Đợi một lúc, tiểu học muội hình như không nghe ra ý tứ vừa rồi của cô ấy, chỉ đành cố gắng nói lại: "Doanh Doanh, chị…”
"Nếu trong tương lai có chị cả làm gây mê trong ca phẫu thuật của em thì yên tâm nhất. Bởi vì em biết là chị cả rất cẩn thận." Tạ Uyển Doanh báo tin vui cho chị ba xong, quay đầu lại nói với chị hai. Không phải là cô không nghe thấy lời của chị hai, mà là cảm thấy mình không có tư cách. Chị hai là sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại bệnh viện làm việc, cô thì ngay cả khóa thực tập đầu còn chưa xong, vừa mới bắt đầu mà thôi.
Nghe thấy băn khoăn này của tiểu học muội, Liễu Tịnh Vân lập tức nắm lấy tay tiểu học muội: "Em yên tâm, chị tin tưởng em nhất định có thể ở lại.”