Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 396 - Chương 396 - Gọi Điện Thoại Cầu Cứu Đàn Anh

Chương 396 - Gọi điện thoại cầu cứu đàn anh
Chương 396 - Gọi điện thoại cầu cứu đàn anh

Với tư cách là một bác sĩ, sớm đã quen với việc nửa đêm bị một cuộc điện thoại gọi tới làm cho tỉnh táo. Điện thoại đổ chuông, là của đàn em gọi tới, Tào Dũng lập tức nhận điện thoại. Đàn em lúc này sao chủ động gọi điện thoại cho anh? Đây là lần đầu tiên, mà lại là đêm khuya, nghĩ không biết đàn em xảy ra chuyện lớn gì.

"Anh không ngủ, em nói đi, có chuyện gì?" Thanh âm Tào Dũng trong điện thoại có chút nghiêm túc.

Tạ Uyển Doanh có chút hơi sợ đứng lên, chủ yếu là sợ giấu không được chuyện đàn chị uống nhiều rượu.

Bất đắc dĩ hai đàn chị sau lưng phụ giúp cô: mau nói mau nói, không còn lựa chọn nào khác, chúng ta phải trở về!

"Là như vậy, đàn anh, em và hai đàn chị đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện Tuyên Ngũ, đêm nay xảy ra chút việc phải làm phiền anh tới…" Tạ Uyển Doanh diễn tả cẩn thận tránh kích động đến người khác.

Nhưng mà lời này của cô vẫn khiến cho đàn anh Tào ôn nhu phải kích động. Bên kia giống như truyền đến tiếng ra lệnh: "Ở nguyên tại chỗ cho anh! Anh lập tức qua đó!"

Từ khi nào khẩu khí của đàn anh Tào đáng sợ như vậy. Tạ Uyển Doanh cầm di động không dám động đậy, chỉ nghe bên kia cúp máy một tiếng, không rõ ràng đàn anh Tào có phải tức giận hay không.

"Như thế nào?" Hai đàn chị lôi kéo tay áo cô hỏi.

"Đàn anh nói anh ấy lập tức tới ngay." Tạ Uyển Doanh nói.

Hai người đàn chị vui mừng khôn xiết: "Quá tốt rồi, có thể đi về."

Các đàn chị sao lại lạc quan như vậy? Cô nghe ra ở bên kia điện thoại giọng điệu đàn anh Tào không tốt lắm.

Tào Dũng: Nghe được người đang ở phòng cấp cứu còn có thể tốt?! Anh sắp nổ tung rồi!

Cùng đàn chị ngồi lại trên băng ghế, Tạ Uyển Doanh cầm điện thoại di động mà trong lòng loạn tùng phèo giống như thùng nước đang treo lơ lửng trên giếng.

Tút tút… Đàn anh Tào gọi điện thoại tới. Tạ Uyển Doanh nhận điện thoại, dán bên lỗ tai mình cẩn thận nghe: "Đàn anh?"

"Anh đang trên đường, lái xe rất nhanh sẽ đến. Em nói rõ cho anh biết, các em bây giờ thế nào? Bị thương không?" Sau khi gấp gáp, Tào Dũng bình tĩnh lại cẩn thận hỏi thăm.

"Không bị thương."

"Không bị thương phải không? Được, ở yên tại chỗ đừng đi đâu. Chờ anh đến, biết không?" Câu cuối cùng Tào Dũng hạ thấp âm lượng trấn an đàn em.

"Vâng." Tạ Uyển Doanh gật đầu.

Cô và các đàn chị tuyệt đối không dám đi đâu, nếu ngay cả đàn anh Tào cũng chọc giận, các cô sẽ không còn người để nhờ giúp đỡ.

Đêm khuya trên đường không có kẹt xe, Tào Dũng chạy nhanh, đại khái nửa giờ Tào Dũng đã đến cửa ra vào phòng cấp cứu.

Xe của anh vừa đến, người trong khoa cấp cứu cửa bệnh viện Tuyên Ngũ chạy ra.

Dẫn người đứng ở cửa, bác sĩ Ngụy chỉ dựa vào nhãn lực nhận ra khuôn mặt của Tào Dũng: "Anh là bác sĩ Tào Dũng đến từ Hiệp hội Y khoa Quốc gia phải không?"

Tào Dũng mở cửa xe đi ra ngoài, bên trong cánh tay ôm một cái áo khoác, nhanh chóng bước lên cầu thang đến cửa cấp cứu, trả lời đối phương: "Là tôi."

"Tôi là Ngụy Quốc Viễn đến từ khoa ngoại của bệnh viện Tuyên Ngũ." Bác sĩ Ngụy duỗi tay mình ra nói.

Tào Dũng nắm lấy tay đối phương, đáp: "Đàn em tôi gọi điện thoại cho tôi nói các em ấy đang ở khoa cấp cứu của các anh."

"A." Kỳ thực không cần Tào Dũng nói bác sĩ Ngụy nhìn thấy anh xuất hiện cũng đã đoán được, trên mặt xuất hiện biểu cảm không biết hình dung như thế nào, cười nói: "Chúng tôi hỏi mãi mà ba bọn họ đến cuối cùng không dám nói là ở viện y học nào, tôi đoán rằng các cô ấy sợ bị giáo sư phê bình."

Các đàn em sợ bị phê bình, sắc mặt Tào Dũng nặng nề: chỉ có người làm chuyện xấu sẽ sợ phê bình.

Cũng may đàn em nhớ kỹ mà gọi điện thoại cho người đàn anh này. Trong đầu Tào Dũng suy nghĩ phức tạp.

"Ba người bọn họ là người của Hiệp hội Y khoa Quốc gia các anh sao? Là đàn em của anh? Khó trách có thể xử lý hiện trường nhiều bệnh nhân như vậy." Bác sĩ Ngụy vừa cảm khái vừa nói, nhất là đối với hồi ức về năng lực xử lý hiện trường của Tạ Uyển Doanh thì ấn tượng khắc sâu vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment