Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 397 - Chương 397 - Chỉ Hận Gặp Nhau Quá Muộn

Chương 397 - Chỉ hận gặp nhau quá muộn
Chương 397 - Chỉ hận gặp nhau quá muộn

“Người bệnh ở hiện trường?” Tào Dũng trầm giọng hỏi: “Là tai nạn xe cộ sao?”

“Họ chưa kể rõ cho anh khi gọi điện sao?” Bác sĩ Ngụy kinh ngạc, quay đầu giới thiệu tình huống: “Phức tạp hơn tai nạn xe cộ, một đám người ẩu đả trong tiệm lẩu. Anh nghĩ đi, dao bay kéo lượn.”

Nghe đối phương miêu tả tình cảnh đáng sợ lúc ấy, sắc mặt Tào Dũng càng ngày càng trầm, càng ngày càng xanh lét: Lúc gọi điện tiểu học muội chẳng hề nhắc một chữ về chuyện này!

“Anh biết, chẳng sợ hiện tại trông họ không có trở ngại gì. Nhưng làm bác sĩ khoa cấp cứu, tôi không thể cho họ đi, khẳng định cần ở lại quan sát. Dưới tình huống kia, ai biết thân thể sẽ có nội thương hay không, có những vết thương cần thời gian để bại lộ.” Bác sĩ Ngụy nói.

Tào Dũng vẻ mặt bình tĩnh, tỏ rõ sự tán đồng: “Cảm ơn bác sĩ Ngụy giữ họ ở lại.”

“Không cần cảm ơn.” Nói chuyện với người này, giao lưu thông thuận, ý kiến nhất trí, bác sĩ Ngụy tâm tình vui sướng.

Khi nói chuyện, hai người đứng trước băng ghế nơi ba người Tạ Uyển Doanh ngồi, bỏ qua các cô.

Trái với các tiền bối, ba người Tạ Uyển Doanh nghe họ nói chuyện, vốn hi vọng đàn anh Tào có thể giúp các cô được phép trở về ký túc xá. Không nghĩ đến đàn anh Tào tới đây, lại có chung tiếng nói với Bác sĩ Ngụy ép các cô ở lại, hai tiền bối chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Là các cô xem nhẹ một chuyện: Trong y khoa, tiền bối và tiền bối, danh y và danh y thường rất hay cùng ý kiến.

“Cần tôi sắp xếp giường bệnh cho họ không?” Bác sĩ Ngụy dò hỏi ý Tào Dũng.

“Tôi đã gọi cho khoa cấp cứu bệnh viện bên tôi, bảo họ chuẩn bị giường bệnh đón ba người.” Tào Dũng đưa ra an bài của mình.

Đàn anh Tào trực tiếp xác nhận, đêm nay các cô chú định bị “giam lại” trong bệnh viện, chẳng qua thay đổi địa điểm.

Tạ Uyển Doanh nghĩ: Về bệnh viện của mình cũng tốt, quen cửa quen nẻo, tiện chăm sóc chị ba có khả năng uống say.

Nghe thấy Tào Dũng tỏ thái độ, bác sĩ Ngụy vừa lòng, nguyện ý thả người: “Được, giao cho bác sĩ Tào, tôi yên tâm.”

Chú cảnh sát tới. Bác sĩ Ngụy giới thiệu bác sĩ nổi tiếng cho cảnh sát: “Vị này là chuyên gia khoa phẫu thuật thần kinh của Quốc Hiệp, bác sĩ Tào Dũng.”

Vừa nghe là chuyên gia Quốc Hiệp, cảnh sát vươn tay bắt tay với Tào Dũng: “Chào cậu, bác sĩ Tào. Cậu tới đón sinh viên trường mình sao?”

“Đúng vậy. Làm phiền mọi người rồi.” Tào Dũng nói.

“Không phiền. May mắn có họ ở đây, cứu được rất nhiều người ở hiện trường, bằng không, chết mất ai đó, sẽ có thêm nhiều chuyện phiền hơn nữa kìa.” Cảnh sát ăn ngay nói thật, giải thích nguyên nhân cụ thể cho anh: “Chúng tôi một hai phải bắt họ gọi điện cho giáo sư tới đây, không phải để phê bình, mà là muốn khen ngợi tinh thần cứu tử phù thương của họ. Họ là học sinh, phải ưu tiên vấn đề an toàn, đảm bảo giao họ về tay giáo sư, chúng tôi mới yên tâm.”

Tào Dũng gật đầu: “Cảm ơn mọi người.”

“Không có chi.” Cảnh sát vẫy vẫy tay: “Có thể cho chúng tôi biết tên ba người họ không? Chúng tôi cần viết báo cáo.”

Tào Dũng báo tên các học muội. Ngụy Quốc Viễn đứng cạnh cũng ghi nhớ.

“Đàn anh Tào thật lợi hại, trong nháy mắt đã xử lý gọn ghẽ.” Hà Hương Du nói thầm với đàn chị và đàn em.

Không chút cố sức chinh phục bác sĩ Ngụy và chú cảnh sát, chỉ có đàn anh Tào có thể làm được. Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du xác định mình chọn đúng.

Chỉ có Tạ Uyển Doanh tim đập thình thịch: Các đàn chị không thấy sao? Đàn anh Tào thường hay nói cười, đêm nay mặt như biểu tình bước vào đây.

Bình Luận (0)
Comment