Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 398 - Chương 398 - Nhất Định Phải Dạy Dỗ

Chương 398 - Nhất định phải dạy dỗ
Chương 398 - Nhất định phải dạy dỗ

Nói chuyện với những người khác xong, Tào Dũng quay người lại, dùng ánh mắt chuyên nghiệp của bác sĩ quan sát tình trạng của ba đàn em.

Bác sĩ Ngụy cho anh một ý kiến: "Cần gọi một chiếc xe cứu thương đưa các cô ấy đi không?"

Không cần! Ba người Tạ Uyển Doanh khoát tay, quá khoa trương, trở về bệnh viện sẽ bị người khác cười nhạo mất.

Ngay sau khi bác sĩ Ngụy rời đi, Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du đẩy đàn em đi ra: "Em với đàn anh Tào nói chuyện đi." Từ lần trước đàn anh Tào lái xe đón đàn em thì 2 đàn chị đã nhận ra, đàn anh Tào đối với đàn em sẽ mềm lòng, đàn em nói chuyện hữu dụng nhất.

Muốn cô nói chuyện gì? Từng cọng tóc của Tạ Uyển Doanh run lên thấp thỏm. Chỉ thấy cô vừa quay đầu, mắt đối mắt với đàn anh Tào, thoáng chốc cô muốn co rụt đầu về. Ai bảo cô không biết nói dối, không biết bao che cho đàn chị.

Trong mắt đàn anh Tào không có nửa điểm ý cười, ánh mắt giống như con dao mổ của giáo sư Đàm, sắc bén đến mức ép cô không dám nâng đầu lên.

Thật sự tức giận.

"Doanh Doanh, em qua đây."

"Đàn anh Tào gọi em, em nói với anh ấy mấy lời tốt đẹp, đừng để cho anh ấy phát hiện chị đã uống quá nhiều." Hà Hương Du che miệng lần nữa căn dặn đàn em.

"Em biết rồi, đàn chị." Tạ Uyển Doanh thở dài, cô chỉ cảm thấy không thể gạt được.

"Yên tâm, đàn anh Tào đối tốt với em nhất." Hà Hương Du động viên cô.

Tạ Uyển Doanh tự nhủ không có lòng tin vào lời nói dối của mình, đi một bước dừng một bước, đứng ở trước mặt đàn anh Tào, mắt không dám nhìn lên, không dám nói lung tung.

Loại người hiền lành khi tức giận rất đáng sợ, giống như đàn anh Hoàng lần trước tức giận dọa cô phát sợ.

Tào Dũng đưa tay tới, vuốt mái tóc suy nghĩ tới rối bời của cô nói: "Doanh Doanh, lần sau có loại chuyện như thế này, nhất định trong điện thoại phải nói rõ ràng với anh, không thể nói chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ thì không có gì, rõ ràng là xảy ra chuyện các em lại hời hợt nói không có chuyện gì."

"Đàn anh Tào, chuyện là như thế này." Tạ Uyển Doanh ngửa mặt lên, muốn nói những lời tốt đẹp cho đàn chị trước, nhưng thoáng nhìn vào đáy mắt nghiêm khắc của đàn anh Tào nhất thời khiến cô nghẹn họng.

Chưa từng thấy khuôn mặt tuấn lệ này của anh, trong lòng cô lại nhảy lên thật nhanh.

Không dám lên tiếng. Mắt đàn anh Tào rất giống với con dao phẫu thuật của giáo sư Đàm, chỉ là không thích xụ mặt mắng người mà thôi.

Trong đôi mắt đen và sáng của đàn anh không hề có chút dịu đi, trong ánh mắt lạnh băng là sự nghiêm nghị, một chữ cũng sẽ không tiếp tục cho phép nói dối. Người đàn ông đẹp trai thích cười, bây giờ đừng nói đến cười, sắp biến thành bảng đen tàn khốc rồi.

Đoán chừng đàn anh Tào đã sớm nhìn ra được cô muốn làm gì.

Thật sự cô không giỏi việc nói dối chỉ giỏi "quỳ gối", đương nhiên cô cũng không muốn nói dối, chỉ muốn đàn anh đừng mắng đàn chị đến quá thảm bởi vì đàn chị đã biết lỗi rồi. Nhưng có vẻ đêm nay đàn anh rất tức giận. Một chút mềm mỏng cũng không cho cô.

Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một chút, như cũ trước tiên "quỳ" xuống, nhanh chóng cúi đầu nhận lỗi của mình cùng với giúp đàn chị nhận sai: "Đàn anh, bọn em biết sai rồi. Thực xin lỗi."

"Anh không cần em nói xin lỗi với anh, anh hy vọng các em tự suy xét lại sai lầm của mình." Tào Dũng dùng thanh âm ôn hòa gằn từng chữ mà dạy dỗ đàn em.

Chuyện đêm nay quá lớn, anh không có khả năng nuông chiều cô như cũ.

Tạ Uyển Doanh gật gật: "Vâng, đàn anh."

Vuốt lại tóc cho đàn em, Tào Dũng đem áo khoác mang tới choàng lên bả vai cô, quét mắt về phía hai đàn em khác, ánh mắt sắc bén dừng lại trên mặt Hà Hương Du.

Hà Hương Du che khuôn mặt của mình như muốn khóc: Bị đàn anh phát hiện.

"Lên xe." Tào Dũng nghiêm giọng ra lệnh.

Bình Luận (0)
Comment