Nhận được lệnh, Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du khom lưng cúi đầu nhanh chóng chạy, chạy ra bên ngoài và ngồi vào ghế sau xe của đàn anh Tào, tiếp tục cúi đầu duy trì bộ dáng nhận lỗi.
Phía sau, hai người đi đến bên cạnh xe. Tào Dũng mở cửa ghế phụ để đàn em ngồi vào sau đó đóng cửa, quay lại ghế lái để lái xe.
Trên đường, bên trong xe mây đen nặng nề, áp suất thấp đến ngạt thở khiến Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du không dám bát quái về chiếc xe Mercedes của đàn anh Tào.
Liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của đàn anh Tào, Tạ Uyển Doanh nghe theo chỉ thị của đàn anh nghiêm túc tự suy xét lại.
Thấy ba đàn em ngoan ngoãn, hai tay Tào Dũng tiếp tục nắm tay lái chân đạp chân ga, bằng tốc độ nhanh nhất đưa các cô về Quốc Hiệp.
Đêm nay, phòng cấp cứu Quốc Hiệp tương đối yên tĩnh, các bác sĩ trực không có việc gì làm đã đi phòng trực ban nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại bộ phận quan sát tình trạng bệnh nhân truyền nước biển tại phòng cấp cứu.
Từ phòng trực nội trú đi đến cửa phòng cấp cứu, Chu Tuấn Bằng cúi đầu ngáp một cái, đi ngang qua y tá đúng lúc y tá đang chỉnh lại hồ sơ bệnh án nên cũng không gọi.
Đứng trên bậc thang ngoài cửa, nhìn thấy chiếc xe Mercedes đang đi vào cổng, Chu Tuấn Bằng bị gió bên ngoài thổi cho thông minh, đầu óc rất thanh tỉnh.
Dừng xe ở cửa phòng cấp cứu, Tào Dũng nói với ba đàn em ở bên trong xe: "Xuống xe."
Là một mệnh lệnh, ba người các cô lần lượt bước xuống xe. Ngẩng đầu thấy đúng thật là phòng cấp cứu của bệnh viện mình, Hà Hương Du thở dài thườn thượt, trong lòng trống rỗng, ai bảo cô thở ra toàn mùi rượu, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.
Lấy ra ống nghe từ trong túi áo khoác trắng, Chu Tuấn Bằng quan sát ba người các cô, hỏi Tào Dũng: "Giáo sư Tào, các em ấy làm sao? Cần làm kiểm tra gì?"
Tào Dũng đậu xe ở bên ngoài đi tới, từ xa hỏi thăm: "Giường bệnh đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tôi đã gọi điện thoại cho khoa cấp cứu, bọn họ hẳn là chuẩn bị xong rồi." Chu Tuấn Bằng trả lời.
Y tá cấp cứu nghe được đối thoại của bọn họ, nói: "Ba chiếc giường đã chuẩn bị xong, trong phòng quan sát."
"Ba người các em có thể đi không, đi được không? Cần bọn anh kéo tới giường đẩy và xe lăn không?" Chu Tuấn Bằng cẩn thận quan tâm ba người các cô.
Nhìn tiền bối Chu cái người này bình thường cười có chút cà lơ phất phơ giống hồ ly ngọc diện lúc này biểu lộ lại rất chuyên nghiệp và rất nghiêm túc, khiến bọn họ tê cả da đầu. Liễu Tĩnh Vân và Hà Hương Du nghĩ: Đột nhiên bị các tiền bối xem như bệnh nhân thật sự là thích ứng không nổi. Các cô vừa rồi giống như bác sĩ chuyên nghiệp cứu được một nhóm người, như thế nào đảo mắt lại trở thành bệnh nhân rồi?
Tạ Uyển Doanh trả lời tiền bối: "Tiền bối, bây giờ tự bọn em có thể đi."
Chu Tuấn Bằng nhìn cô một cách kỳ lạ: Ai, vẻ mặt này của em giống như chấp nhận “quỳ” nhanh vậy sao?
Không phải cô chấp nhận “quỳ” nhanh, mà cô biết rằng bác sĩ lâm sàng không thể đưa ra quyết định một cách tùy hứng.
Bất kỳ là giáo sư nào hay đàn anh nào, không việc gì phải giày vò các cô làm gì. Giống như đàn anh Tào rất bận rộn, không thể lãng phí giường quan sát cho các cô. Tương tự, giống như bác sĩ Tuyên Ngũ họ Ngụy, anh ta là phó trưởng khoa, không rảnh cùng sinh viên nói chuyện.
Có thể dễ hiểu khi đàn chị thấp thỏm khi làm chuyện sai trái. Nhưng mà đàn anh Tào là một bậc thầy về kỹ thuật, việc yêu cầu các cô ở lại quan sát phải dựa trên kinh nghiệm lâm sàng và phán đoán của bản thân. Từ đầu đến cuối cô luôn kiên trì ý nghĩ của mình với giáo sư Ngô, bác sĩ quan trọng nhất là kỹ thuật chuyên nghiệp. Các cô là tân binh, cần tôn trọng ý kiến của các tiền bối chuyên nghiệp.
"Đàn chị, chúng ta vào đi." Tạ Uyển Doanh quay đầu khuyên đàn chị.
Nhìn đàn em đầu hàng nhanh như vậy, Hà Hương Du muốn vò đầu.