Liễu Tịnh Vân kéo Hà Hương Du. Ba người đi vào phòng quan sát.
Chị y tá đối với bọn họ chu đáo, đặc biệt dành một phòng kho nhỏ để các thiết bị làm phòng quan sát tạm thời, bố trí giường đơn cho bọn họ, tách biệt với các bệnh nhân khác, không khỏi khiến cho bọn họ xấu hổ hơn.
Tạ Uyển Doanh cởi giày trước, rồi nằm trên giường nhắm mắt lại. Tối nay mệt, làm xong công việc một ngày không dễ gì thư giãn ăn một bữa cơm, kết quả gặp phải ẩu đả, cấp cứu bệnh nhân, ép tim, băng bó cầm máu, cái nào mà không cần sức lực. Nằm trên gối, không bao lâu cô ngủ thiếp đi, quên buông áo khoác của đàn anh đang ôm trong tay. Có thể là cảm thấy có kỹ thuật cao siêu của đàn anh ở đây, nên có thể yên tâm ngủ.
Tiểu học muội đã ngủ rồi, hai đàn chị nhìn nhau.
“Ngủ, ngủ thôi.” Hà Hương Du kéo chăn, nếu đã không thể chạy thoát, thì cởi giày trực tiếp nằm lên giường vậy.
Liễu Tịnh Vân cũng giống vậy nằm lên giường đắp chăn cho mình.
Đứng ở trạm y tá, Chu Tuấn Bằng yên lặng chờ chỉ thị tiếp theo của cấp trên.
Tào Dũng đậu xe xong đi vào phòng cấp cứu, khoác lên mình chiếc áo blouse trắng bác sĩ.
Y tá sau khi đưa cho anh ba hồ sơ bệnh án cấp cứu vừa mới mở rồi đi đến góc bên cạnh, bởi vì sắc mặt Tào Dũng tối nay có chút xám xanh không giống như bình thường, làm cho bọn họ cũng sợ hãi.
Tào Dũng lấy cây bút máy từ trong túi của mình, rút nắp bút, lúc viết bệnh án gõ từng chữ, lông mày nhíu chặt.
Nhìn biểu cảm này của anh, Chu Tuấn Bằng hơi lo lắng, hỏi: “Giáo sư Tào, có cần chụp X-quang hay CT cho họ không?”
Hiện tại vấn đề nằm ở đâu cũng không rõ ràng.
Tào Dũng nhớ lại những gì bác sĩ Ngụy cùng cảnh sát nói, một hiện trường hỗn loạn, không ai nhìn rõ nhau, cũng không ai biết rốt cuộc sẽ xảy ra tổn thương gì. Anh cho rằng trực giác của bác sĩ giống như bác sĩ Ngụy của Tuyên Ngũ, có chút không yên tâm.
“Tôi gọi người đúng giờ đo huyết áp cho bọn họ.” Chu Bằng Tuấn đề nghị.
Không ngờ rằng, Tào Dũng lại trực tiếp hỏi y tá: “Có màn hình điện tâm đồ không?”
Nghe thấy lời này, Chu Bằng Tuấn chớp chớp mắt: Đàn anh thật sự ưu ái các học muội, chuẩn bị thiết bị dành cho học muội.
“Không có, nếu như cần thì có thể mượn ở đâu vậy?” Y tá nói.
Đừng xem thường số lượng bệnh nhân ít giống như tối nay, không ít người đến bệnh nặng, giường trong phòng cấp cứu bây giờ đã chật kín. Mỗi một người một cái màn hình điện tâm đồ.
“Cô gọi điện thoại hỏi xem chỗ nào có thể mượn được.” Tào Dũng quyết định nói.
Một y tá đi gọi điện thoại hỏi. Một y tá khác nhớ lại đi qua, hỏi: “Có cần thông báo cho giáo sư và giảng viên của bọn họ không?”
Ba người bọn họ là sinh viên, xảy ra chuyện giáo sư phải có trách nhiệm.
“Được. Cô gọi thông báo đi.” Tào Dũng phân phó. Trước đó vội đi đón ba người bọn họ trở về xem chuyện gì xảy ra, không kịp nghĩ đến những chi tiết này.
Chu Bằng Vũ có thể tưởng tượng được cảnh tượng gì có thể xảy ra tiếp theo.
Nhìn đồng hồ treo trên tường: gần hai giờ rồi.
Giáo sư sẽ nghĩ gì khi bị đánh thức bởi cuộc gọi nửa đêm.
Lúc y tá gọi điện thoại nhận thức được vấn đề thời gian, suy nghĩ có nên gọi sau hay không, đợi người ta thức dậy rồi nói. Nếu không ba người Tạ Uyển Doanh chắc chắn sẽ bị mắng.
Không ngờ, Tào Dũng quét ánh mắt lạnh lùng đến: “Vẫn chưa gọi điện sao?”
Y tá cảm thấy rùng mình, thầm nghĩ: Một trong ba người Tạ Uyển Doanh, Liễu Tịnh Vân tối nay nhất định đã đụng phải ranh giới của Tào Dũng rồi.
Đôi khi y tá không quá hiểu rõ suy nghĩ của bác sĩ, chỉ cho là đôi khi bác sĩ rất không thấu tình đạt lý. Vẻ mặt nghiêm trọng hiện tại của Tào Dũng so với bình thường hoàn toàn khác nhau, không một chút nhân đạo, làm cho y tá hoang mang.