Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 401 - Chương 401 - Các Giáo Sư Đều Đã Tới

Chương 401 - Các giáo sư đều đã tới
Chương 401 - Các giáo sư đều đã tới

Khi y tá gọi tới, Tào Dũng cầm hồ sơ bệnh án đi thăm các cô với Chu Tuấn Bằng.

Vào phòng quan sát, đứng sau giường bệnh ba người, Tào Dũng liếc thấy tiểu học muội ôm áo khoác anh ngủ, mí mắt rũ xuống, đôi mắt sâu thăm thẳm bỗng trở nên nhu hòa: Chỉ có tiểu học muội thông minh lanh lợi nhất, có tố chất và đầu óc chuyên nghiệp.

Phải biết khi anh nghiêm khắc với cô, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý dự phòng cô buồn bực giận dỗi như những cô gái bình thường. Kết quả cô hoàn toàn không tỏ vẻ gì, cũng cảm thấy anh và bác sĩ Ngụy làm đúng.

Ở phương diện nhận thức, cô tuyệt đối là hạc trong bầy gà so với các sinh viên y khoa. Sinh viên y khoa đều là những người trẻ tuổi chưa có mấy từng trải, bị cấp trên đè ép sẽ buồn bực, dù là nháo loạn mặt ngoài hay là thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng cô sẽ không như vậy.

Nay nhìn cô ôm áo khoác anh, nội tâm Tào Dũng có thể cảm nhận được cô rất tín nhiệm độ chuyên nghiệp của người đàn anh này. Nghĩ vậy, nội tâm anh trùng xuống, sắc mặt càng ngưng trọng.

“Tào Dũng.” Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Nhậm Sùng Đạt.

Ban nãy y tá gọi điện thông báo xong, người đầu tiên đến phòng cấp cứu là Nhậm Sùng Đạt. Đột nhiên nhận một cú điện thoại của khoa cấp cứu, anh sợ tới mức lăn long lóc bò ra ổ chăn rồi trực tiếp vọt vào bệnh viện, may mà anh trọ trong ký túc xá nhân viên trường học, tới cũng nhanh.

Khi tới, anh chưa chải đầu, trên tóc dính chút mưa bụi, người phòng cấp cứu biết bên ngoài bắt đầu lách tách rơi mưa nhỏ.

“Tào Dũng, đâu rồi?” Một mặt kêu tên bạn học cũ, một mặt Nhậm Sùng Đạt không thấy y tá đâu, đành tự đi tìm sinh viên.

Nữ học bá duy nhất trong lớp vào phòng cấp cứu, dọa tim anh suýt ngừng đập. Nhậm Sùng Đạt an ủi trái tim và bước tới phòng quan sát, thấy bạn học cũ đứng bên mép giường nhìn người bệnh, bước nhanh tới hỏi: “Tào Dũng, sao rồi?”

Tào Dũng quay đầu, liếc anh, rồi lại vặn đầu về.

Thấy đối phương không lên tiếng, Nhậm Sùng Đạt buồn bực, khẩn trương nhìn qua ba sinh viên. Một đám sinh viên nằm trên giường như đang ngủ ngon giấc, càng nghi hoặc, chỉ có thể hỏi Chu Tuấn Bằng đứng cạnh: “Anh biết tình huống mấy đứa nó không? Lúc gọi điện chưa nói rõ.”

Chu Tuấn Bằng nhẹ lắc đầu: Nói thật, anh cũng không biết tình huống thế nào dẫn tới việc thầy Tào có thái độ nghiêm túc như vậy.

Cửa phòng quan sát mở ra lần thứ hai, một nữ bác sĩ đi vào.

Những người khác quay đầu nhìn người tới.

Chu Tuấn Bằng tôn kính kêu: “Cô Tần.”

Nhậm Sùng Đạt kinh ngạc: “Sao cô ấy tới đây?”

Tần Nhược Ngữ giải thích cho họ, chỉ vào Hà Hương Du nằm bên trong cùng: “Con bé là sinh viên của cô Vương, bạn cô. Đêm nay mấy đứa nó không có ai trực ca chăm sóc. Cô Vương nhờ cô tới xem thử, sợ mình đến quá muộn. Đêm nay cô vừa vặn trực ở phòng CT, rảnh rỗi không bận rộn gì nên qua đây thăm hỏi tình hình.” Nói xong cũng hỏi người ở đây: “Chúng sao rồi?”

Ba người còn lại không trả lời.

Tần Nhược Ngữ sửng sốt, chỉ phải quay đầu nhìn trạng huống ba sinh viên.

Không bao lâu, cửa phòng quan sát lại bị vội vàng đẩy ra. Lúc này người đàn ông đi vào nhanh như cơn lốc, làm người không thấy rõ thân ảnh, chiếc ô anh cầm trong tay tí tách nhỏ nước, vẽ ra một đường thẳng kéo dài trên nền gạch phòng cấp cứu. Cuối cùng dừng bước chân, vừa quay đầu, anh híp đôi mắt một mí nhìn ba chiếc giường.

Nhậm Sùng Đạt vặn đầu, phát hiện người mới tiến vào là Đàm Khắc Lâm, rất là ngoài ý muốn, quay đầu hỏi bạn học cũ Tào Dũng: “Cậu thông báo cho cả anh ta?”

Bình Luận (0)
Comment