Đã thông báo rồi. Trên mặt Tào Dũng rõ ràng là đang viết 4 chữ này.
Nhậm Sùng Đạt có chút lờ mờ, bởi vì tạm thời không nhìn thấy rõ là tình huống gì.
Thế là lần lượt từng người một đến có cả người của khoa gây mê. Đầu tiên là trực ban chạy đến trước 1 chuyến, đằng sau có Lư Thiên Trì lái xe chạy như bay từ nhà đến. Bởi vì bây giờ Liễu Tịnh Vân chưa tốt nghiệp, vẫn đang theo Lư Thiên Trì thực tập giai đoạn cuối cùng.
“Là chuyện gì vậy!” Lúc chạy vào đến phòng, Lư Thiên Trì há miệng thở dốc, trên tóc không biết là mồ hôi hay là nước mưa. Trong điện thoại không báo cho anh ấy xảy ra chuyện gì, chỉ nói người đang ở phòng cấp cứu giống như là xảy ra chuyện lớn vậy, dọa anh ấy nửa sống nửa chết.
Những người trong bệnh viện sợ nhất là có đồng nghiệp đột nhiên bị đẩy đến phòng cấp cứu, bời vì đồng nghiệp thường là bác sĩ của mình, có xảy ra tình huống gì đều có thể phản ứng kịp thời và xử lý trước. Một khi thật sự bị đưa đến cấp cứu, nhất định là có vấn đề lớn.
Một nhóm giáo sư nhìn dáng vẻ ba sinh viên đang ngủ thức dậy.
“Tít… tít… tít” Liễu Tịnh Vân vừa thức tay chân loạn xạ từ trong mền ngồi dậy, lấy điện thoại từ trong túi của mình để nghe: “Alo.”
“Em sao rồi? Anh gọi điện cho Hoàng Chí Lỗi, cậu ấy nói đã hỏi rồi xác định em đang ở khoa cấp cứu bệnh viện của các em. Anh bây giờ đang chạy qua ngay đây. Em có nghe được anh nói không, Tịnh Vân?”
Người đối diện bô bô nói 1 tràng, không mạch lạc, cố gắng cả nửa ngày, Liễu Tịnh Vân mới yên tĩnh nghe rõ được giọng nói bạn trai của mình - cảnh sát Hồ Chấn Phàm, choáng váng: “Anh nghe người ta nói cái gì?”
“Em quên rồi sao? Bạn học đồng nghiệp của anh đều có ở trong cục nội bộ hội đồng thành phố. Vụ tối nay lớn như vậy, 2 bên đánh nhau, mười mấy người bị thương, có người xém chút mất mạng, mấy người cấp dưới phải làm hồ sơ báo cáo cho cục thành phố. Bọn họ nhìn thấy tên em, nói em hình như bị thương rồi, biết em có liên quan đến anh thì lập tức thông báo cho anh. Anh thực sự rất sợ, gọi điện thoại cho Hoàng Chí Lỗi hỏi có phải em đang cấp cứu ở bệnh viện không, tình trạng thế nào rồi.”
“Anh gọi điện cho đàn anh Hoàng của em làm gì!” Liễu Tịnh Vân chưa bao giờ muốn chuyện tối nay được quá nhiều người biết, sốt ruột nói với bạn trai.
“Cậu ấy biết rồi.” Cảnh sát Hồ đối diện đành phải nói với cô sự việc đã rồi: “Anh lái xe sắp đến bệnh viện của các em rồi.”
Liễu Tịnh Vân muốn nói anh ấy không cần đến, vừa ngẩng đầu nhìn thấy một hàng giáo sư đứng trước mặt, cô giật mình hét đến thất thanh.
“Em sao vậy?” Lư Thiên Trì tay chống nạnh, mắt mở to nhắm vào cô vừa nhìn vừa nói.
“Đàn anh, anh nghe em giải thích, không có chuyện gì đâu ạ.” Liễu Tịnh Vân càng nói càng sốt ruột, cảm thấy bản thân và 2 đàn em có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
“Các em uống rượu rồi !” Đàm Khắc Lâm quay đầu lại, giọng điệu rất nghiêm trọng, sắc bén chỉ ra vấn đề.
Giáo sư hướng dẫn của đàn em hung dữ đáng sợ giống như trong truyền thuyết. Liễu Tịnh Vân sợ sệt lấy tay che lại miệng mình, nhớ mình chỉ uống 1 ly rượu nhỏ mới nói 1 câu thế thôi mà ngay lập tức bị tiền bối bắt được mùi rượu trong giọng nói sao? Không thể nào chứ, dùng lỗ mũi ngửi ngửi mùi trong lòng bàn tay, không có mùi rượu mà.
Giáo sư Đàm nghe ai nói các cô uống rượu sao?
Thật chỉ là 1 ly nhỏ, cô và đàn em nhớ rất rõ, một ly rất nhỏ, có thể còn chưa đến 10ml rượu.
Biểu cảm của mấy vị giáo sư vô cùng nghiêm khắc.
Nhậm Sùng Đạt có chút hiểu vì sao bạn học cũ phải gọi tất cả mọi người đến.
Uống rượu là chuyện lớn. Anh ấy lâu rồi không làm việc ở lâm sàng vì vậy không nhạy cảm cao như bạn học cũ.
Rượu bia hại người rất nhiều, không chỉ đơn thuần là uống rượu, uống nhiều sẽ thành nghiện.