Nghe ra là giọng nói trầm thấp của giáo sư Đàm, Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên: “Trời đã sáng rồi sao? Nếu không sao giáo sư Đàm lại đến?”
“Vẫn chưa sáng.” Nhậm Sùng Đạt xém bị cô làm cho lo lắng chết đi được, xong rồi, em sinh viên này sợ là thực sự say rượu đến hồ đồ rồi.
“Không có.” Tạ Uyển Doanh nhấc chăn ngồi dậy, tỉnh ngủ, trả lời giáo sư: “Em uống chưa đến 8ml rượu vang đỏ, nồng độ cồn dưới 12 độ.” Trước khi trọng sinh, cô có thể uống được nửa chai loại rượu vang đỏ này, chỉ là không biết rượu sản xuất trong nước có đánh dấu sai hay không, loại rượu nhập khẩu mà chị ba mang đến ước tính nồng độ cồn tương đối êm dịu hơn. Nhưng cho dù như vậy, cũng không có khả năng uống một chút rượu cỏn con này có thể làm cô say được, chỉ còn lại một khả năng.
“Chắc chắn là không liên quan đến rượu vang, trong nước dùng lẩu có có thêm rượu trắng. Nếu chúng em không uống được rượu, thì khi uống nước lẩu đã say rồi. Là vì tối nay mệt nên mới buồn ngủ.” Tạ Uyển Doanh cho các giáo sư một phân tích thực sự cầu thị*.
(Thực sự cầu thị*: là một thành ngữ của Trung Quốc được viết đầu tiên trong sách Hán thư. Nghĩa nguyên của nó là miêu tả chí hướng học tập, nghiên cứu. Thành ngữ này có nghĩa là "giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế", "tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực".)
Nghe thấy lời giải thích chuyên nghiệp vô cùng chính xác của tiểu học muội, Liễu Tịnh Vân thở phào nhẹ nhõm: Cô và tiểu học muội xem như là có thể tẩy trắng rồi.
“Sao các giáo sư lại đến vậy?” Tạ Uyển Doanh lén nhìn chị hai.
Liễu Tịnh Vân lắc đầu với tiểu học muội: Cần hỏi sao? Là đàn anh Tào gọi đến đấy.
Hoàn toàn đi ngược mong đợi của bọn họ! Lúc đầu cứ nghĩ đàn anh Tào là người ôn hòa dễ nói chuyện, nào mà ngờ được đàn anh Tào sẵn sàng gọi toàn bộ lãnh đạo đến.
Tạ Uyển Doanh ngạc nhiên: Chẳng lẽ đàn anh Tào là át chủ bài ẩn núp kia sao?
Các vị giáo sư sau khi nghe Tạ Uyển Doanh phân tích nói ra chân tướng, thấy trong ánh mắt gương mặt Tạ Uyển Doanh cùng Liễu Tịnh Vân có bất kì triệu chứng hay biểu hiện say rượu gì, nhưng là có sự mệt mỏi. Có thể nhìn thấy hai người các cô không có giấu diếm.
Có thể thở phào nhẹ nhõm được hay không? Tần Nhược Ngữ thở dài, đi ra ngoài gọi điện thoại báo cho giáo sư Vương, báo trước một tin bình an tạm thời.
Nhậm Sùng Đạt bất ngờ nhận được điện thoại từ nhà trường, trả lời: “Đúng vậy, đúng vậy, không chỉ là một sinh viên của tôi. Giảng viên của hai em kia bọn họ tạm thời vẫn chưa thông báo, có thể là bọn họ không quen ai là giảng viên của hai em đó, không biết rõ nên vẫn chưa thông báo được. Nhưng họ đã thông báo đến giảng viên lâm sàng của các em. Hỏi giáo viên lâm sàng sinh viên của tôi sao? Bác sĩ Đàm anh ấy đang.....”
“Em...” Đàm Khắc Lâm tiếp tục đúng ở đuôi giường, đầu ô gõ vào nền gạch nghiêm nghị nhìn sinh viên của mình.
“Giáo sư Đàm, chúng em ra ngoài ăn cơm không ngờ gặp phải sự cố ngoài ý muốn.” Tạ Uyển Doanh giải thích rõ ràng với giáo sư: “Cho nên ba người chúng em nghe theo lệnh của đàn anh Tào trở lại phòng cấp cứu để theo dõi.”
Cô sinh viên này từ trước đến nay hiểu nhất là “quỳ gối”, lần nào cũng khiến cho anh ta và những người khác vô cùng ngạc nhiên giương mắt mà nhìn. Hiện tại đôi mắt một mí, sắc bén của Đàm Khắc Lâm liếc nhìn khuôn mặt cô, lúc này khiến cho anh ta nhận ra: Quỳ này của cô thay vì nói đứa trẻ lanh lợi mượn gió bẻ măng, chi bằng là nói đã qua suy nghĩ cặn kẽ.
“Bác sĩ Đàm.” Nhậm Sùng Đạt quay lại vẫy tay nói nhỏ với Đàm Khắc Lâm: “Lãnh đạo trường chúng ta muốn nói với anh vài câu.”
Nói chuyện với lãnh đạo trước mặt sinh viên là không tốt. Đàm Khắc Lâm xoay người đi ra ngoài trước.
Chu Tuấn Bằng bị y tá gọi đi.
Nhìn tiểu học muội muốn giáo huấn, nhưng nghĩ đến bị đàn anh Tào cấm mắng người, Hoàng Chí Lỗi đi ra điều chỉnh tốt cảm xúc rồi lại nói, trước khi đi không quên giơ ngón tay lên chỉ: “Ở trong này ngủ yên cho anh.”
“Được rồi. Cậu đi ra ngoài xả hơi đi, tớ bảo các cô ấy ngủ, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của cậu.” Hồ Chấn Phàm dỗ dành bạn học bác sĩ đi ra ngoài.
Tạ Uyển Doanh phát hiện Hồ Chấn Phàm, nghi vấn nhìn chị hai.