Liễu Tịnh Vân tiện đường giới thiệu cho tiểu học muội: “Anh ấy họ Hồ, tên là Hồ Chấn Phàm, em có thể gọi anh ấy là anh Hồ. Sau này em có vấn đề gì cần tìm cảnh sát giúp đỡ, có thể tìm anh ấy.”
Bạn trai của chị hai là sĩ quan Hồ, thân hình cao lớn vạm vỡ, cao hơn 1m9, khuôn mặt điển trai, mặc đồng phục cảnh sát tỏa ra khí phách bức người. Chả trách chị ba nói bạn trai chị hai soái mê hồn rồi. Tạ Uyển Doanh đánh giá bạn trai của chị hai một lượt, nhớ tới lời chị ba đã nói.
Quay đầu lại, trông thấy chị ba đang ngủ, đột nhiên liên tưởng tới giáo sư Đàm nói rằng bọn họ uống rượu. Họ không có đề cập chuyện họ uống rượu với bất kỳ ai. Làm sao giáo sư Đàm biết được? Ngửi thấy mùi rượu? Cô và chị hai chỉ uống một ngụm nhỏ thì làm thế nào có mùi rượu trên người, cho nên mùi rượu chắc chắn phát ra từ trong miệng chị ba trong lúc ngủ say. Không chừng sau thời gian ngắn, cồn rượu trong cơ thể chị ba dâng trào đến đỉnh điểm.
Có chút lo lắng cho chị ba, Tạ Uyển Doanh nhảy xuống giường đi đến bên cạnh chị ba.
Bên kia, Liễu Tịnh Vân đẩy bạn trai: “Anh về đi, em không sao hết. Gây náo loạn mất hết mặt mũi rồi.”
“Em nói chuyện với anh một lát, em đi ăn cơm với các cô ấy là để chúc mừng em việc gì?” Biết bạn gái mình không có gì đáng ngại, Hồ Chấn Phàm thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy tay bạn gái, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy ý cười, nhớ rất rõ lời bạn gái lỡ miệng nói ra lúc trước.
“Không muốn nói.” Liễu Tịnh Vân thẹn thùng tránh mặt đi ra ngoài: “Em đi vào nhà vệ sinh.”
“Anh đi cùng em…”
“Anh đi theo em làm gì, em đi vào nhà vệ sinh nữ!”
“Anh đứng bên ngoài canh cho em.”
Giọng nói của chị hai và bạn trai chị ấy càng ngày càng nhỏ, xung quanh yên tĩnh lại. Tạ Uyển Doanh nghe được rõ ràng tiếng hít thở của chị ba. Nhịp hô hấp nghe có chút bất thường, khiến cô chau mày.
Kéo chăn trên người chị ba ra, cô mò tay tới cơ thể đang cuộn tròn lại của chị ba, hai tay cũng bất giác giống như đang ôm lấy dạ dày, ấn lên đó, chị ba không kêu đau: Chuyện gì kỳ lạ thế này?
“Chị ba?” Tạ Uyển Doanh vỗ nhẹ đầu vai đàn chị, đàn chị không lên tiếng.
Ánh mắt nhìn xuống vị trí đặt tay của đàn chị, bề ngoài không giống bệnh dạ dày, mà là hơi sát vào ngực. Trong đầu Tạ Uyển Doanh lập tức hiện lên chỗ hẹp gần thực quản, cái đó là chỗ chí mạng dẫn đến bệnh nhân bị xuất huyết…Chẳng lẽ là hóc xương cá?
Khụ khụ khụ, lúc ăn cơm, có lần Hà Hương Du đột nhiên ho khan, nói như mắc xương cá nhưng nuốt xuống. Đêm nay, cửa tiệm mọi người ăn là nồi lẩu cá, cho nên đế lẩu đã pha sẵn rượu trắng để khử mùi tanh.
Một loạt hình ảnh liên kết với nhau trong não khiến sắc mặt Tạ Uyển Doanh hoàn toàn thay đổi. Cô lập tức chạy ra hành lang bên ngoài phòng quan sát, nhanh chóng trông thấy bóng lưng đàn anh Tào cách đó không xa liền lao tới.
“Cô đi mượn máy theo dõi rồi cầm đến theo dõi cho Hà Hương Du.” Tào Dũng truyền đạt chỉ thị cho ý rá đi mượn một bộ máy theo dõi đến, lúc quan sát một lượt ba người thì thấy tình trạng của Hà Hương Du thê thảm nhất không giống ngủ mà là say xỉn, mượn máy theo dõi cho Hà Hương Du dùng trước.
“Vâng, bác sĩ Tào.” Y tá xoay người đi lấy máy theo dõi đến.
“Đàn anh Tào!”
Đằng xa có tiếng người truyền đến, Tào Dũng nhanh chóng trở lại. Ngay sau đó, trong mắt anh chứa đựng khuôn mặt lo lắng của cô. Cảnh tượng này khiến anh nhớ lại nhiều năm trước đây, lần đầu anh gặp cô trong phòng cấp cứu. Lúc ấy cô đứng trong hành lang bệnh viện nhìn anh hộ tống bệnh nhân kia, sắc mặt vô cùng sốt ruột, cô nghĩ rằng bệnh nhân đang chảy rất nhiều máu.
“Đàn anh Tào.” Tạ Uyển Doanh vội la lên: “Chị ba của em bất tỉnh rồi, em sợ chị ấy…”
Quả nhiên là vậy.
“Đừng lo, anh ở đây.”
Đầu vai bị bàn tay mạnh mẽ và dịu dàng của đàn anh Tào giữ lại một chút, Tạ Uyển Doanh tim đập “bình bịch” như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.