Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 406 - Chương 406 - Có Chút Luống Cuống

Chương 406 - Có chút luống cuống
Chương 406 - Có chút luống cuống

Hai người bước nhanh trở lại đến trước giường của Hà Hương Du.

Tào Dũng móc ống nghe ra, trước hết nghe tim và phổi của bệnh nhân một chút. Vẻ mặt anh ngưng trọng, hết sức tập trung.

"Đàn anh, em đột nhiên nhớ ra. Chị ba hóc phải xương cá. Chính chị ấy nói xương cá rất nhỏ, nên lỡ nuốt mất. Sau đó, chị ba không nói có gì bất thường nên chúng em đều cho rằng chị ấy không sao. Em vừa kiểm tra xem chị ấy có đau dạ dày không, vén chăn lên nhìn thử, gọi mãi mà chị ấy không tỉnh. Vị trí chị ấy đặt tay hình như không phải dạ dày, có phải là chỗ hẹp thứ hai của thực quản hay không, chỗ dính gần động mạch chủ. Có phải sau khi hóc xương thì xương cá sẽ rơi vào thực quản không, nhưng vì chị ấy cứu giúp bệnh nhân, trái tim bị đè nén khiến xương cá kia…" Càng nói, Tạ Uyển Doanh càng lo lắng. Cô rất muốn chính mình có dị năng, được vậy thì sẽ dự liệu như thần xử lý sớm cho đàn chị, không giống hiện giờ chỉ biết đợi đến lúc bệnh tình tái phát mới ý thức được chuyện không may.

Cô không phải thần, đàn anh cũng không phải, không thể biết trước được. Đây là chuyện thường gặp trên giường bệnh, khó có thể nắm bắt được bệnh, khó đoán trước tình huống, bác sĩ chỉ dựa vào kinh nghiệm nhờ quan sát biểu hiện của bệnh nhân. Nghĩ vậy, Tạ Uyển Doanh tự nhột trong lòng, rất sợ đã muộn màng.

Tào Dũng vừa lắng nghe lời cô nói, nghĩ tới việc cô quan sát cực kỳ cẩn thận, tư duy rất nhanh. Tốc độ tư duy này của cô không quá nhanh hơn người bình thường. Anh bắt đầu liên tưởng tới cô vì tâm lý lo lắng cho bệnh nhân mà ngay lập tức nhớ ra hóc xương cá. Cách thức suy nghĩ của cô hoàn toàn trái ngược với các bác sĩ khác, có khả năng nhanh chóng xẹt qua tránh lâm vào cảnh chẩn đoán bệnh nhân theo con đường thông thường.

Chỉ là hiện tại cô đang hơi luống cuống. Không nói cũng biết, lúc trước cô liều mạng cứu bệnh nhân mà làm toàn bộ thần kinh trở nên căng thẳng. Lần này lại không giống, bệnh nhân là người cô quen nên khẳng định cô càng hoảng hốt hơn. Kể ra cô mới vào lâm sàng chưa lâu, chưa trải qua nhiều sóng to gió lớn, lại không giống bọn họ thấu hiểu mọi sự tàn khốc, luyện đến mức chết lặng mới có thể bình tĩnh phản xạ theo quán tính.

Tháo ống nghe xuống, anh quay đầu lại thấy cánh tay của anh bị cô giữ chặt, bình tĩnh cất lời: "Em cầm máy đo huyết áp cầm tay tới đây."

Nếu như bệnh nhân bị sốc mạch máu, máy đo huyết áp cầm tay sẽ phát hiện được gì đó.

Giọng nói đàn anh Tào không đổi, ấm áp, vững vàng, Tạ Uyển Doanh sợ tim ngừng đập nhanh nên trấn tĩnh lại, nén lại cảm xúc nóng vội. Hơi ngó đầu, cô chạy tới chỗ y tá đang đứng cầm lấy máy đo huyết áp và ống nghe.

Tào Dũng liếc mắt nhìn cô chạy, rồi chuyển hướng sang chỗ y tá ở cửa ra vào tiếp nhận máy theo dõi: "Cô đi gọi mấy người bác sĩ Đàm tới đây, ngay lập tức!"

"Vâng, bác sĩ Tào!" Y tá nhìn sắc mặt của anh rất khó coi, muốn trợ giúp, liền để lại máy theo dõi rồi khẩn trương gọi đồng nghiệp tới đây hỗ trợ.

Vì vậy, Đàm Khắc Lâm đang ở khoa cấp cứu nói chuyện điện thoại với Nhậm Sùng Đạt nghe được y tá gọi, lập tức trở về ngay.

Y tá tìm được máy đo huyết áp và ống nghe bệnh thì ôm trong tay, Tạ Uyển Doanh chạy lại, lúc chạy tới trước giường bệnh thì đồ vật trong tay bị người khác đoạt lấy.

"Tôi đến rồi. Em đứng sang bên kia đi." Đàm Khắc Lâm cầm lấy máy đo huyết áp mà cô mang đến, tự mình đo số huyết áp cho bệnh nhân, bảo sinh viên đứng sang một bên.

Biểu cảm trên mặt lúc sinh viên này chạy vào, anh ấy nhìn luống ca luống cuống, lần nữa chứng tỏ cho anh ấy thấy đây đúng là một tay gà mơ chưa từng trải qua chuyện đẫm máu của khoa lâm sàng.

Tạ Uyển Doanh chưa kịp biện hộ, Nhậm Sùng Đạt phía trước giúp cô quay lại đứng dựa người vào tường, nói với cô: "Tôi sẽ sắp xếp cho em một giường khác, em ở lại đó nghỉ ngơi cho tốt."

"Thầy Nhậm, em không sao ạ…"

"Bây giờ em ở lại xem bệnh nhân, anh ấy không để em tham gia vào. Tôi cũng không được phép nhúng tay." Nói xong, Nhậm Sùng Đạt đẩy cô ngồi xuống ghế, bản thân cũng thở phào một cái.

Bình Luận (0)
Comment