Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 407 - Bất Chấp Cái Giá Lớn

Chương 407 - Bất chấp cái giá lớn
Chương 407 - Bất chấp cái giá lớn

Nói trắng ra, chính anh cũng sợ. Đột nhiên phát tác bệnh tình, vừa rồi không ai nhận ra còn tưởng rằng bệnh nhân đã ngủ rồi, kết quả lại rơi vào hôn mê? Đã lâu không làm bác sĩ lâm sàng, trái tim anh không còn mạnh mẽ như trước nữa rồi.

Nhận được thông báo, Chu Tuấn Bằng vội vã xông vào phòng, sốt ruột hỏi thăm hai giáo sư: "Giáo sư Tào, giáo sư Đàm, tình hình thế nào rồi?"

Đàm Khắc Lâm cởi bỏ áo khoác, vén tay áo lên, anh ấy ném dù che mưa vào trong góc, khom người đeo ống nghe lên, bóp phồng máy đo huyết áp, rồi nhả khí phát ra tiếng xì xì, cẩn thận đánh giá số đo huyết áp của bệnh nhân.

Về phần Tào Dũng, anh cầm đèn pin trong tay mở mí mắt bệnh nhân quan sát độ phản xạ của đồng tử bệnh nhân.

"Huyết áp rất thấp, bị sốc tới mê man. Trước hết là truyền dịch, đi tới kho máu lấy máu gấp." Đàm Khắc Lâm tháo đầu ống nghe xuống, lên tiếng chỉ đạo người trước mặt.

"Tại sao lại lên cơn sốc?" Chu Tuấn Bằng kịp thời phản ứng: "Không phải chỉ uống say sao? Trúng độc cồn rượu phải không?"

"Không phải, chị ấy bị hóc xương cá…" Tạ Uyển Doanh ở phía sau lo lắng đáp lại.

"Chuyện xảy ra khi nào!" Chu Tuấn Bằng xoay người lại chạy đến chỗ cô hét lên.

"Anh trật tự!" Hai phó chủ nhiệm đồng thời quay đầu lại dạy dỗ anh.

Bây giờ là tình huống nào rồi mà còn bận truy cứu trách nhiệm? Thời khắc này chỉ cần cấp cứu nhanh chóng. Đầu Chu Tuấn Bằng bị ánh mắt lạnh như băng của phó chủ nhiệm nhìn qua chẳng khác nào dội nước lạnh vào trong, liền thu giọng lại đáp: "Vâng thưa giáo sư."

"Đêm nay ai trực khoa tim mạch tuyến 2 và tuyến 3?" Đàm Khắc Lâm tỉnh táo hỏi anh.

Nói không cần cân nhắc, trình độ xem chừng cũng không cao hơn Chu Tuấn Bằng là mấy.

"Tuyến 2 là bác sĩ Dương. Tuyến 3 là bác sĩ Phó." Chu Tuấn Bằng cố gắng theo sát tốc độ tư duy của giáo sư: "Đêm nay không có việc gì, bọn họ chắc đã về nhà chờ chỉ thị nên không ở bệnh viện."

"Gọi bọn họ trở về!"

"Vâng, thưa giáo sư."

"Bọn họ mất bao lâu để trở về?"

"Không thể nhanh được."

"Cách khá xa phải không? Nhà ai gần bệnh viện nhất, dù cho không phải chực cũng thông báo trở về ngay!" Hai tay Đàm Khắc Lâm chống xuống eo, sắc mặt rất trầm trọng mà thốt ra.

Sinh viên y ở bệnh viện của mình gặp chuyện như vậy không dễ dàng giải quyết được.

Chu Tuấn Bằng cầm điện thoại muốn chạy ra ngoài thông báo, lại bị phó chủ nhiệm gào lớn kêu trở về.

"Cậu gọi điện thoại làm gì? Sao không bảo người khác gọi!" Đàm Khắc Lâm sụp đổ buông lời mắng nhiếc, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, suýt chút nữa con dao trong mắt bay ra róc xương lột da tên kia.

Anh là bác sĩ nên anh phải tranh thủ thời gian tham gia cứu trợ, kết quả anh lại đi gọi điện thoại. Chu Tuấn Bằng bừng tỉnh cũng hiểu được não mình bị đơ, hẳn là hoảng sợ quá độ, quay đầu lại muốn tìm người gọi điện thoại nhưng nhất thời không thấy ai.

Nhậm Sùng Đạt rút điện thoại di động của anh ra: "Để tôi thông báo cho bọn họ. Trước tiên thông báo cho Phó Hân Hằng phải không?"

Tình huống nghiêm trọng như vậy, chắc chắn phải thông báo cho người máy có thực lực nhất quay trở về. Nhậm Sùng Đạt bấm gọi điện cho Phó Hân Hằng.

Được y tá tìm thấy, Tần Nhược Ngữ xông thẳng vào cửa, giương mắt nhìn thấy sinh viên của bạn mình liền giật mình đến mức mặt trắng bệch, hai chân sắp mềm nhũn cả ra: "Ôi trời ơi!"

"Bác sĩ Tần, mau chuẩn bị phòng chụp CT." Tào Dũng quay đầu nói với cô ấy.

"Xuất huyết nhiều vậy sao?" Vừa nhìn tình huống này, Tần Nhược Ngữ đoán được ngay đang xảy ra vấn đề gì.

"Đúng vậy." Trực giác của Tào Dũng cho rằng tiểu học muội phán đoán chính xác.

"Phải làm sao bây giờ?"

"Chỉ có nước tôi và bác sĩ Đàm lên phòng phẫu thuật cầm cự cho em ấy trước, đợi đến lúc người của khoa tim mạch đến giải quyết. Cho nên, bác sĩ Chu, cậu nhanh đi chuẩn bị phòng phẫu thuật cho tôi." Tào Dũng xoay người, nói với Chu Tuấn Bằng.

Nhận được ánh mắt bất cứ giá nào cũng phải nghe theo mệnh lệnh của anh, Chu Tuấn Bằng run rẩy một lát rồi đứng thẳng lưng, dõng dạc đáp: "Vâng, thưa giáo sư."

Bình Luận (0)
Comment