“Thưa giảng viên, em đi rót nước cho thầy ạ.” Tạ Uyển Doanh nói.
Nhậm Sùng Đạt quay đầu gần như muốn trừng cô, sao cô nhóc khôi phục nhanh vậy? Bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
“Giáo sư Nhậm, chị hai chưa về. Em có thể đi tìm chị ấy không.” Tạ Uyển Doanh nhắc tới.
Đúng rồi, còn một cô sinh viên nữa. Nhớ đến việc này, Nhậm Sùng Đạt lại đổ mồ hôi: “Con bé đi đâu?”
“Đi toilet. Anh Hồ đi cùng chị ấy. Đi được một lúc rồi, nên em đoán hai người họ ra ngoài.”
Lúc nói chuyện, ngoài hành lang truyền đến động tĩnh.
Liễu Tĩnh Vân một đường lải nhải bạn trai: “Anh trở về, nhanh trở về. Chẳng có chuyện gì cả, anh ở lại đây em rất xấu hổ. Vốn dĩ chuyện đêm nay đã đủ làm em mất mặt.”
“Sao mất mặt? Đêm nay em cứu rất nhiều người. Đồng nghiệp và bạn học anh đều khen em là bác sĩ giỏi.” Hồ Chấn Phàm nói, kiêu ngạo vì mình có một cô bạn gái như vậy.
Cứu người vui thật, vấn đề là chuyện kế tiếp làm cô vui không nổi. Giờ thì hay rồi, đàn anh Hoàng đi theo sau hai người, vẻ mặt tức giận, rõ ràng không định buông tha ba người các cô.
Ba người trở về phòng quan sát, nháy mắt đã nhận ra dị thường.
“Doanh Doanh, chị ba của em đâu?” Liễu Tĩnh Vân hỏi, âm thanh run run.
Tạ Uyển Doanh không biết làm sao nói ra. Chị hai và chị ba rất quý nhau, chơi với nhau lâu hơn với cô cả một đoạn thời gian dài.
Làm thầy, Nhậm Sùng Đạt nói với Liễu Tĩnh Vân trước: “Em về nằm trên giường, đừng đi loạn. Nghe rõ chưa?”
Hoàng Chí Lỗi phía sau nhận được điện thoại di động.
“Hoàng Chí Lỗi, cậu nhanh đến phòng phẫu thuật giúp một tay.” Chu Tuấn Bằng nói ở đối
diện.
Hoàng Chí Lỗi cất bước chạy, không cần nghĩ cũng biết là ai xảy ra chuyện.
“Đây là sao vậy…” Liễu Tĩnh Vân mềm nhũn hai chân, không đứng được.
Hồ Chấn Phàm đỡ lấy cô: “Em đừng vội, anh đi hỏi thử.”
“Chị hai.” Tạ Uyển Doanh nghĩ kỹ rồi, ngẩng đầu nói với chị hai: “Đàn anh Tào có ở đây, anh ấy từng chạm mặt những cuộc phẫu thuật như này, em biết. Mấy năm trước em có gặp anh ấy ở bệnh viện ở quê. Khi đó bệnh viện quê em cũng có ca cấp cứu của một bệnh nhân nghi là bị vỡ nhọt ở động mạch chủ cần phẫu thuật cứu lại, em nghĩ, hẳn là anh ấy xử lý ca này.”
Mấy người nghe được cô nói, quay đầu.
Nhậm Sùng Đạt kinh ngạc: “Em gặp cậu ấy từ mấy năm trước? Sao tôi không thấy cả hai nói qua?”
Chưa từng nghe qua là vì, không tất yếu phải nói. Tạ Uyển Doanh nghĩ.
“Vỡ động mạch chủ!” Sắc mặt Liễu Tĩnh Vân tái trắng, trực tiếp choáng đầu.
Hồ Chấn Phàm vội vàng ôm lấy cô, đỡ cô nằm xuống giường.
Nhậm Sùng Đạt gấp đến độ cào đầu, thấy di động vang, là lãnh đạo trường học gọi đến, vì thế ra ngoài nghe máy.
Tạ Uyển Doanh đi qua ấn huyệt cho chị hai, nói với cảnh sát Hồ: “Anh đi rót cốc nước giúp chị ấy đi.”
“Được.” Hồ Chấn Phàm xoay người chạy đi lấy nước.
Nước được lấy tới, hai người đút chút nước cho Liễu Tĩnh Vân, rồi đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi. Đả kích quá lớn, chưa kể đêm nay có quá nhiều chuyện kịch liệt dao động cảm xúc, Liễu Tĩnh Vân chóng mặt nhức đầu.
Tạ Uyển Doanh đắp chăn cho chị hai, lại ngồi xuống. Đừng nhìn cô mặt ngoài trông rất bình tĩnh, nội tâm thực tế cực kì nôn nóng.
Trước khi trọng sinh, cô trơ mắt nhìn ông ngoại qua đời, cho nên lúc này nhất định muốn làm bác sĩ lâm sàng, làm bác sĩ khoa ngoại. Kết quả, chưa kịp lên làm, lại có một đàn chị thân như người nhà xảy ra chuyện trước mặt cô.