Không biết qua bao lâu, Liễu Tịnh Vân đã định thần lại.
Rời khỏi đầu giường, Tạ Uyển Doanh bước tới cửa nhìn xung quanh phía dưới: giảng viên của cô cuối cùng cũng đi rồi, có lẽ đã xảy ra chuyện.
Cô muốn đi tới phòng phẫu thuật hỏi tình hình của chị ba, việc này không nên chậm trễ liền rón rén đi ra ngoài.
Liễu Tịnh Vân nằm ở trên giường thấy động tác của đàn em liền nhanh chóng nhảy xuống giường, xỏ giày và đi theo, Hồ Chấn Phàm nhìn thấy hành động của hai người họ, dựa vào tư duy của cảnh sát nghĩ: “Hai người này cùng nhau diễn kịch sao?” Muốn chạy trốn hay gì?
Liễu Tịnh Vân đưa tay vỗ vai anh: “Em muốn tới thăm học muội của em. Em cảnh cáo anh, đừng hòng ngăn em lại.”
“Em ở lại đi nếu không muốn bị Hoàng Chí Lỗi mắng.” Hồ Chấn Phàm nhớ lại người bạn học là bác sĩ giáo huấn người khác kinh khủng như thế nào.
Ở trên giường bệnh bị đàn anh mắng cũng là chuyện thường. Bị chửi nhiều thì lòng cũng thấy thoải mái chút ít, Liễu Tịnh Vân nghĩ. Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng học muội đâu, cô vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo. Hồ Chấn Phàm theo đuôi phía sau.
Sau một hồi đi chầm chậm, Tạ Uyển Doanh chạy như bay đến chân cầu thang. Cô hướng đi lên, leo được chừng hai tầng rưỡi cầu thang, khi sắp đến tầng ba thì gặp một bóng người đứng chắn trước mặt, cô đột ngột dừng lại.
Trong vài giây, nhịp tim của cô có lẽ đã tăng vọt lên hàng chục hay hàng trăm lần một phút, mồ hôi vã ra, muốn co chân lại rút lui, nhưng dù lùi hay không đối phương cũng đã nhìn thấy cô rồi.
Cách đó vài mét, ánh đèn đêm chói mắt bao quanh người đàn ông đang đứng ở lối vào cầu thang, khuôn mặt lạnh nhạt, bộ âu phục đen cứng nhắc quay ra, anh hướng đôi mắt đen vô cảm xuống liếc nhìn cô, nhanh chóng xác định được nét mặt và danh tính Tạ Uyển Doanh, anh theo sát quay lại rồi bước nhanh vào phòng phẫu thuật.
Thấy thế Tạ Uyển Doanh đuổi theo, không ngừng nói: “Giáo sư Phó, em đã nghĩ kĩ lại, xương cá phải đến tám chín phần sẽ trượt ra khỏi thực quản, có thể không rơi xuống mà là bị trào ngược thức ăn lên…” Trong lúc nói chuyện đã đuổi theo người ta lên đến tầng ba, vừa chạy vừa nói khiến cô có chút khó thở.
Lúc này cửa phòng phẫu thuật được mở ra, người bên trong vội vàng nói với Phó Hân Hằng: “Bác sĩ Phó, anh đến rồi.”
“Tình hình thế nào?” Phó Hân Hằng lạnh lùng nói đều, đồng thời cởi áo khoác chuẩn bị thay quần áo.
“Bác sĩ Tào và bác sĩ Đàm đang ở bên trong…”
“Tôi biết, hiện tại bệnh nhân mất bao nhiêu máu? Đã cầm máu chưa?”
“Bác sĩ đi qua xem xét một chút? Bọn họ bảo tôi ở cửa đợi anh.”
“Đi vào đi.” Phó Hân Hằng ném áo khoác cho đối phương, đồng thời ra hiệu: “Người bên ngoài kia đứng yên ở đó đi. Em ấy chỉ là sinh viên, đừng để em ấy đi vào.”
Người ở cửa bất đắc dĩ nhìn Tạ Uyển Doanh xua xua tay.
Lời của bác sĩ Phó quá máy móc: Cô là sinh viên y khoa không được phép vào!
Chạy tới tận đây rồi thì giúp một chút việc lặt vặt cũng được, kết quả lại bị thầy giáo cự tuyệt. Bởi vì là ma mới, sợ không giúp được gì lại thêm phiền phức.
Đứng yên tại chỗ, Tạ Uyển Doanh dõi theo bóng dáng thầy giáo đi xa dần rồi biến mất ở hành lang phòng phẫu thuật, chỉ nghe thấy tiếng giáo sư Phó ra lệnh người đàn ông đóng cửa phòng phẫu thuật trước mặt cô.
Tiếng cánh cửa đóng lại cũng như tiếng sấm rền, không rõ bên ngoài có giông tố bão bùng không nhưng bây giờ tâm tình chắc chắn không được tốt. Bị hết giáo sư này đến giáo sư khác cự tuyệt.
Liễu Tịnh Vân vừa tới liền thấy cảnh này, cô nghĩ thầm: Cái người kia là máy móc hay gì, không nói chuyện được nhẹ nhàng hay sao mà phải lạnh lùng như băng thế.