Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 411 - Chương 411 - Giữ Vững Tinh Thần

Chương 411 - Giữ vững tinh thần
Chương 411 - Giữ vững tinh thần

“Chị.” Tạ Uyển Doanh biết có người tới, quay người nói: “Chúng ta qua bên kia ngồi đợi chị hai đi.”

Liễu Tịnh Vân tiến lại gần vài bước, sau khi nhìn thấy khuôn mặt không chút biểu cảm của Tạ Uyển Doanh, Tịnh Vân nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô: “Doanh Doanh…”

“Em không sao.” Tạ Uyển Doanh mím môi, quay người đi tới băng ghế lạnh lẽo ngoài phòng phẫu thuật.

Liễu Tịnh Vân ngồi xuống bên cạnh cô.

Mọi chuyện xảy ra đêm nay giống như một cơn ác mộng vậy, Liễu Tịnh Vân nghĩ.

“Chị hai, sĩ quan Hồ đâu rồi?” Tạ Uyển Doanh phát hiện chỉ có mình chị Liễu liền hỏi.

“Anh ấy đi nửa đường thì nhận được một cuộc gọi, hình như là của lãnh đạo nên đi trước nghe điện thoại rồi.” Liễu Tịnh Vân nói, hay tay khoanh trên đầu gối cầu nguyện: “Chị hơi đâu mà lo nghĩ đến anh ấy. Quan trọng là Hương Du bình an vô sự.”

“Chị ba sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em không thấy ai chạy ra chạy vào cả.”

Nếu như trong phòng phẫu thuật có sự vụ gì nguy cấp, chắc chắn sẽ kêu gọi chi viện khắp nơi. Bác sĩ trong phòng thì hoảng loạn, người đứng ngoài cửa phòng sẽ có vô vàn biểu cảm hoang mang.

Tiểu học muội lúc này mới lộ ra vẻ mặt chuyên nghiệp và bình tĩnh. Liễu Tịnh Vân nghe xong phân tích của cô, khuôn mặt trắng bệch cũng hồi lại chút máu, sau đó nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật: “Chị muốn vào trong xem tình hình thế nào, nhưng nhất định sẽ bị tiền bối đá ra ngoài.”

“Chị hai, không phải lỗi của chị.”

“Cũng không phải lỗi của em, Doanh Doanh à. Kỳ lạ là, trước đó Hương Du không hề nói em ấy không thoải mái, hóc xương cá đáng ra phải đau lắm chứ?” Liễu Tịnh Vân cau mày nói, tình huống của học muội quá kỳ quặc nên cô ấy mới lờ mờ không biết chuyện gì xảy ra. Còn phải nói tới những giáo sư vừa rồi cũng không phát hiện ra sai sót gì.

Nguyên nhân là do chị ba có tình trạng biểu hiện bệnh không giống những bệnh nhân khác, không hề điển hình chút nào, cho nên cô phải ngẫm kĩ lại mọi chuyện. Cô tin rằng giáo sư cũng nghĩ vậy. Tạ Uyển Doanh trong đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.

“Em chạy tới đây là muốn giúp đỡ giáo sư sao?” Liễu Tịnh Vân nhớ tới con người máy móc vừa cự tuyệt tiểu học muội của mình mà thở dài.

“Không có gì đâu chị. Giáo sư Phó không hiểu em, em cũng không đi theo vào.” Tạ Uyển Doanh chân thật đáp, lời của giáo sư không sai, đưa sinh viên vào phòng phẫu thuật làm gì. Cô cũng không có ý định như vậy, cho nên lúc gặp được giáo sư thì liều mạng nói vài câu hy vọng giúp giáo sư cứu lấy đàn chị.

Liễu Tịnh Vân nghe được câu trả lời của cô, quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt giật mình: “Em không có định theo vào sao, Doanh Doanh?”

“Không ạ.” Cô tự hiểu rõ năng lực hiện tại của bản thân. Cô có đi được vào phòng phẫu thuật cũng chẳng thể giúp được gì, không tới phiên cô. Nghĩ kĩ lại vẫn còn có tiền bối Chu và anh Hoàng là chủ trị bên trong.

“Thế em đến đây làm gì?” Liễu Tịnh Vân nghi ngờ.

“Ngộ nhỡ bên trong y tá quá bận rộn, cần có người cầm máu thì em có thể giúp một tay.” Tạ Uyển Doanh nói: “Nếu như giáo sư đột ngột gặp phải vấn đề gì hay muốn hỏi rõ tình hình khi ấy của chị ba, em ở ngay đó trả lời, không cần gọi điện thoại đi đâu.”

Tiểu học muội suy nghĩ rất thấu đáo. Liễu Tịnh Vân nghe xong khoác tay lên bả vai cô: “Chị phải học hỏi em thôi, chị không đủ tỉnh táo như vậy.”

“Nói rất hay, là một bác sĩ thì lúc nào cũng phải giữ tinh thần tỉnh táo như vậy, không thể mất bình tĩnh.”

Giọng nói xuất hiện trước mặt kéo Liễu Tịnh Vân và Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu lên.

Trước mặt hai người là một người đàn ông lớn tuổi, quần áo giản dị, đầu tóc bạc trắng, đeo kính lão.

“Chủ nhiệm Giang.” Tạ Uyển Doanh nhận ra lãnh đạo trường đại học liền đứng dậy.

“Ngồi đi.” Chủ nhiệm Giang vẫy tay ý nói cô ngồi xuống.

Bình Luận (0)
Comment