Chủ nhiệm Giang tuy chức cao nhưng vô cùng tốt bụng, ông ngồi trò chuyện với hai người rất lâu rồi nói với họ: “ Thật ra ban đầu tôi có chút lo lắng về hai em, nhưng sau khi nói chuyện với hai em thì hiện giờ tôi có thể yên tâm hơn một chút rồi.”
Thầy giáo vậy mà lại lo lắng cho cô sao? Liễu Tịnh Vân cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp ở trong lòng.
Chủ nhiệm Giang đưa tay vỗ vai an ủi Liễu Tịnh Vân, ông ngoảnh lại nhìn Tạ Uyển Doanh người không có vẻ gì là cần đến sự an ủi từ ông, rồi hỏi: “Em nghĩ thế nào? Em không vui khi bị giáo viên phê bình sao?”
“Tại sao em phải buồn? Thầy cô dạy dỗ bọn em là vì họ quá lo lắng.” Tạ Uyển Doanh chỉ cần nghĩ đến việc nếu đổi lại là bản thân lúc ấy, đoán chắc cô cũng sẽ làm như các thầy cô. Thêm nữa, họ cũng không hề mở miệng mắng các cô, nhiều nhất cũng chỉ tỏ ra sốt ruột.
Nghe đàn em nói lời này, Liễu Tịnh Vân nghĩ lại cũng thấy đúng: Dù học trưởng Hoàng tỏ ra nóng nảy với hai người họ phần lớn cũng là do anh lo lắng.
Chủ nhiệm Giang khá bất ngờ khi nhìn thấy một sinh viên có thể thấu hiểu được nỗi lòng của giáo sư lâm sàng.
Là một giáo sư trong một trường y, điều mà ông nghe các sinh viên của mình phàn nàn nhiều nhất chính là các giáo sư lâm sàng không đủ quan tâm, thấu hiểu họ. Kết quả là, sau khi những sinh viên này trở thành giáo sư lâm sàng cũng nhận ra rằng cách thức họ dạy dỗ sinh viên hoàn toàn không khác gì so với thầy cô họ hồi trước.
Y học không giống như các ngành khác bởi nó liên quan đến mạng người. Những tân sinh viên lâm sàng luôn dễ dàng phạm phải sai lầm, khi giáo sư nhìn thấy những điều này, họ không thể không mắng. Bởi họ sợ nếu sinh viên không nhớ được những lần dạy dỗ ấy, không trải qua giáo huấn nghiêm khắc thì sau này sẽ liên lụy đến mạng người.
Chờ đến khi chết người, hối hận cũng chẳng kịp.
“Mắng là một chuyện nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tối nay ba người các em đã cứu được rất nhiều sinh mạng. Vô cùng đáng khen.” Chủ nhiệm Giang động viên họ.
“Bọn em không cần khen ngợi ạ.” Tạ Uyển Doanh cùng Liễu Tịnh Vân cùng nói, đối với hai người bọn họ, có thể cứu được người đã vô cùng hạnh phúc rồi. Không cần thiết phải nhận được những lời khen ngợi. Mục đích họ làm bác sĩ cũng chỉ có một, đó là có thể hành y cứu người.
Chủ nhiệm Giang mỉm cười rồi vỗ vai cả hai.
Trong cầu thang có tiếng thình thịch, tiếng bước chân của hai người đang vọt thẳng tới cửa phòng giải phẫu rồi cấp tốc ấn chuông cửa. Cánh cửa phòng giải phẫu chỉ vừa mới mở cửa thì có người đã hô lên: “Bác sĩ Chu.”
“Sao rồi, bác sĩ Phó có tới không?” Chu Hội Thương vừa hỏi vừa cởi giày và thay dép trong phòng mổ vào chân.
“Bác sĩ Phó đã đến ạ. Vừa rồi anh ấy còn đang rửa tay.”
“Được rồi, để tôi vào vậy.” Chu Hội Thương vội vã chạy vào phòng phẫu thuật.
Nhậm Sùng Đạt ôm áo khoác đứng bên ngoài một lúc, điều chỉnh nhịp thở một hồi, chắc hẳn anh sẽ mãi lo lắng đến tận khi nghe được tin lành. Một lát sau, anh quay lại tìm một cái ghế chuẩn bị ngồi đợi thì chỉ thấy lãnh đạo nhà trường cùng sinh viên đã ngồi sẵn ở đó.
“Chủ nhiệm Giang!” Nhậm Sùng Đạt kinh ngạc, vội chạy tới chỗ lãnh đạo, anh không ngờ ông sẽ đích thân tới. Khi thấy hai sinh viên từ phòng quan sát chạy lại đây, anh liền nhìn chằm chằm: “Hai người kia!”
“Được rồi, thầy Nhậm đừng mắng họ. Để họ chờ ở đây. Chúng ta còn cần phải tìm hiểu được tâm tư của các sinh viên mà.” Chủ nhiệm Giang nói như vậy là đang nhắc nhở thân phận cố vấn của anh.
“Chủ nhiệm Giang, thầy không biết họ …” Nhậm Sùng Đạt còn đang muốn nói tiếp những bất bình của mình.
“Thầy Nhậm, nào tới đây, ngồi xuống, bình tĩnh đã.” Chủ nhiệm Giang kéo anh ngồi xuống rồi nói.
Nhậm Sùng Đạt thở dài, bình tĩnh lại rồi quay sang hỏi lãnh đạo: “Tại sao chủ nhiệm Giang lại tới đây.”
“Vì sinh viên Hà Dương Du cùng cố vấn của em ấy - cô Lâm đến nơi khác trao đổi, không thể trở về kịp nên đã gọi cho tôi. Cô Lâm đã gọi cho người thay thế nhưng nếu họ đi ngay thì sớm nhất cũng phải ngày mai mới đến nơi. Hiện tại chắc mọi thứ cũng rất cấp bách. Vì thế tôi từ nhà chạy đến đây, cũng chỉ mấy bước chân thôi, rất gần.” Chủ nhiệm Giang chủ động giải thích tình huống.