Làm giáo sư thật không dễ dàng gì, sinh viên gặp vấn đề thì dù là nửa đêm họ cũng phải đến để giải quyết.
“May mắn, trước đó Tào Dũng đã gọi điện cho chủ nhiệm Dương, tiếp đó ông ấy đã nói chuyện với tôi ngay, nên tôi cũng có một ít thời gian để chuẩn bị.” Chủ nhiệm Giang nói.
“Đúng vậy, cậu ấy đã nói với tôi rằng tôi nhất định phải tới đây. Khi tôi đến xem xét, ban đầu tôi đã nghĩ cậu ấy đang chuyện bé xé ra to. Thế nhưng, bây giờ nghĩ lại thì, kể từ khi cậu ấy được ca ngợi là thiên tài học tập trong lớp, tôi chưa thấy cậu ấy thất bại lần nào. Cậu ấy luôn muốn kiểm soát tình trạng bệnh nhân một cách chặt chẽ.” Nhậm Sùng Đạt vừa nhớ về người bạn ưu tú của mình vừa nói.
Học trưởng Tào muốn kiểm soát mạnh mẽ bệnh tình của bệnh nhân sao? Tạ Uyển Doanh nghe thấy thì hơi bất ngờ. Bởi trong suy nghĩ của cô, học trưởng Tào luôn nở nụ cười ấm áp, không hề khiến cho người ta liên tưởng đến hai chữ độc đoán và hiếu chiến.
“Tào Dũng là huyền thoại trong lịch sử lớp tám năm hồi cậu ấy đi học.” Chủ nhiệm Giang rất chắc chắn về điều này: “Tôi còn nhớ khi cậu ấy còn là một sinh viên, tôi đã nhìn thấy cậu ấy khám bệnh, lúc ấy khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc đó, tôi liền biết được rằng chắc chắn Tào Dũng sẽ trở nên thành công trong tương lai.”
“Cậu ta đối với chủ nhiệm Giang cũng không dễ nói chuyện sao?
“Đúng vậy, khi Tào Dũng khám bệnh, cậu ấy không hề thân thiết với ai, hoàn toàn giống như lãnh đạo vậy.”
Học trưởng Tào không giỏi giao tiếp với mọi người? Tạ Uyển Doanh lại được đổi mới cái nhìn về anh qua lời kể của thầy Nhậm và chủ nhiệm Giang. Trong số những tiền bối mà cô từng gặp, Tào Dũng luôn cho cô cảm giác đó là một người dễ nói chuyện, đôi khi còn dễ gần hơn cả chị Khương. Cô suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng cũng quyết định sẽ hỏi anh sau.
Nhìn vẻ mặt của học muội bên cạnh mình, Liễu Tịnh Vân dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết: “Học tưởng Tào chỉ dịu dàng với mình em thôi.”
“Đừng sợ, có Tào Dũng ở đây rồi mà.” Chủ nhiệm Giang sờ hai đầu gối rồi nói.
Nhậm Sùng Đạt ậm ừ đáp lại, trong lòng cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Chợt nhớ lại, từ khi phát hiện bệnh tình của bệnh nhân có chuyển biến bất ngờ, Tào Dũng luôn một mực bình tĩnh, hẳn là có thể giải quyết được.
Trong phòng phẫu thuật, Chu Tuấn Bằng ở bên cạnh đóng vai trò là trợ lý thứ hai, toàn bộ quá trình khiến anh hoảng sợ vô cùng, mồ hôi hột chảy ra không ngừng. Hiện tại, anh rốt cuộc cũng thấy được kỹ thuật của Tào Dũng xuất sắc như thế nào.
Lại suy nghĩ một chút, một người không phải bác sĩ khoa tim mạch, một bác sĩ ở khoa giải phẫu thần kinh lại đột nhiên chạy tới làm bác sĩ mổ chính khoa tim mạch. Mặc dù trong lòng mọi người đều hiểu đây là trường hợp bất đắc dĩ nhưng họ vẫn vô cùng lo lắng. Tất cả các nhân viên trong phòng phẫu thuật đều căng thẳng, có thể nói, nhịp tim của họ hoàn toàn có thể so sánh được với nhịp tim của bệnh nhân.
Cho đến giây phút bắt đầu ca mổ, mọi người đều tận mắt chứng kiến khoảnh khắc nhát đầu tiên của dao mổ cắt xuống: “Cạch!”
Hành động vô cùng lưu loát, chắc chắn.
Không hề có một chút do dự nào, có thể thấy việc xác định vị trí dao đầu tiên vô cùng thành thục và chính xác. Chu Tuấn Bằng nhất thời cho rằng bản thân bị hoa mắt, chẳng nhẽ người đang thực hiện ca mổ chính kia phải chăng chính là bác sĩ khoa tim mạch chính quy sao?
Trong phòng phẫu thuật có bác sĩ gây mê, chủ nhiệm Lý từ phòng CT đến, và bác sĩ phẫu thuật tim mạch được Phó Hân Hằng gọi tới để túc trực. Tất cả đều ngạc nhiên trước những dòng chữ ghi trước mặt mình.
Có người tuy không phải là thuộc khoa tim mạch nhưng lại làm thành thạo giống như đã được học bài bản, ngay từ đầu lần phẫu thuật này đã bị mọi người nghi ngờ, sau đó nó lại được tiến hành một cách trôi chảy, không ai cảm thấy sợ hãi.
Hoàng Chí Lỗi nghĩ: Cũng chỉ có đàn anh Tào mới có thể ở trong phòng giải phẫu làm tốt đến vậy.
Đàn anh Tào vào trong phòng mổ hoàn toàn khác với mọi người, thái độ ôn hòa của anh được thể hiện trong kĩ thuật. Theo đánh giá của anh, học trưởng Tào thuộc loại cao thủ sở hữu những kỹ năng độc nhất vô nhị trên thế giới, những kỹ năng đó ít khi biểu hiện ra ngoài.