“Bác sĩ Phó đã đến.”
Cánh cửa của phòng phẫu thuật chợt mở ra.
Phó Hân Hằng giơ tay lên và bước vào phòng mổ sau khi đã khử khuẩn, y tá tiến đến giúp anh mặc trang phục giải phẫu vào. Đồng thời, trước tiên anh hỏi cặn kẽ về tình hình trong phòng giải phẫu: “Sao rồi, bác sĩ Tào mổ chính sao? Máu đã ngừng chảy chưa?”
“Đã dừng rồi.” Bác sĩ gây mê tiến lên cướp lời.
Hai mắt anh quét về phía màn hình, anh nhìn thấy huyết áp và nhịp tim ổn định của bệnh nhân. Phó Hân Hằng tiến đến trước bàn giải phẫu rồi nói: “Tôi sẽ làm tiếp cho.”
Tào Dũng đã sẵn sàng bàn giao, anh nhanh chóng giao lại cho anh ta vị trí bác sĩ phẫu thuật chính.
Phó Hân Hằng đứng ở vị trí ban đầu rồi đeo kính lúp phẫu thuật lên để xem xét kỹ hơn bên trong lồng ngực của bệnh nhân. Anh thấy thực quản của bệnh nhân bị xương cá đâm thủng. Từ vị trí này, suýt chút nữa đã đâm vào vòm động mạch chủ gần đó.
Rất may, máu chỉ chảy phần lớn ở thực quản. Vì trước đó Tào Dũng và những người khác đã chặn máu từ thực quản và chờ các bác sĩ phẫu thuật tim mạch khác đến thay thế.
“Tình hình lúc đó là như này. Sau khi chụp CT, tôi thấy xương cá đã xuyên qua thực quản và chạy ra ngoài, lúc đầu tôi nghĩ xem có chụp nội soi dạ dày hay không thì không được. Kết cục là ở động mạch chủ, tôi cũng không dám chờ người tới nên đã nhanh chóng làm phẫu thuật trước.” Đàm Khắc Lâm giải thích sự tình.
“Đúng vậy, chờ bọn tôi tới thì cũng đã quá muộn. Bệnh nhân huyết áp thấp, không thể tính đến chuyện nội soi. Tôi đã nói với bác sĩ Tào, dù tình huống thế nào, anh ấy cũng nên phẫu thuật trước. Đặc biệt là trường hợp của em ấy, em ấy say rượu, đầu óc không minh mẫn, không rõ các triệu chứng, rõ ràng bác sĩ không thể đánh giá mức độ thủng xương cá từ các triệu chứng của em ấy.”
Trong lúc Phó Hân Hằng đang nói chuyện, Tào Dũng cởi bỏ trang phục giải phẫu, đi tới bàn giải phẫu. Bệnh nhân ở tình trạng này, sợ rằng vấn đề còn có thể nằm ở đại não. Cho nên Hoàng Chí Lỗi bị gọi đến là để bảo vệ não bộ của bệnh nhân.
Một lát sau, cửa phòng phẫu thuật lại mở ra lần nữa, lần này người tiến vào là Chu Hội Thương. Anh ngay lập tức khoác áo phẫu thuật, hỏi đám người: “Tình hình ổn chứ?”
“Hiện tại máu đã ngừng chảy.” Tần Như Ngữ thở dốc nói, trong lòng thấp thỏm, nhịp tim vẫn rất nhanh. Có lẽ chỉ sau khi ca mổ xong và bệnh nhân tỉnh lại, mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Để tôi.” Sau khi mặc áo phẫu thuật, Chu Hội Thương bước đến thế chỗ Đàm Khắc Lâm, đeo kính lúp cùng Phó Hân Hằng kiểm tra tầm nhìn phẫu thuật, và hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào? Mổ thực quản?”
“Anh đến rồi.” Đàm Khắc Lâm không vội cởi áo phẫu thuật ở bên cạnh, nhưng anh sợ mình lại phải đi lên giúp đỡ. Bởi vì nguyên nhân sâu xa quan trọng nhất có thể kể đến là xương cá - hung khí giết người, được giấu trong khoang ngực của bệnh nhân, có thể lộ ra đầu nhọn giết người bất cứ lúc nào.
“Sao tôi không nhìn thấy xương cá, sao không chụp CT?” Chu Hội Thương hét lên: “Mang CT ra đây.”
“Treo nó ở đó.” Đàm Khắc Lâm dặn anh ấy chú ý hơn. Trong trường hợp này làm thế nào có thể không lấy phim CT ra treo.
“Nhìn cũng vô dụng.” Phó Hân Hằng thậm chí không thèm nhìn lại, xương cá rơi ra ngoài, CT chỉ có thể nhìn thấy tình hình lúc trước.
"Thế tôi phải làm sao đây? Đẩy em ấy trở lại phòng CT và chụp ảnh xem nó đang trốn ở đâu?" Chu Hội Thương hỏi.
“Anh đẩy em ấy đi một vòng, không sợ xương cá lại trượt qua trượt lại sao?” Đàm Khắc Lâm hỏi ngược lại.
“Đúng vậy, nói rất đúng, mọi người đã rút ra được kinh nghiệm rồi.” Chu Hội Thương đồng ý mà gật đầu: “Cho nên, tôi chỉ có thể dùng ngón tay sờ thử xem có thể tìm được không thôi.”